Sau khi chắc chắn rằng mình không chết mà còn xuyên đến một thế giới khác, Giang Bối Thụy không khỏi ngẩn người, trong lòng vừa bất ngờ vừa có chút cảm khái.
Xuyên không... mình thật sự xuyên không rồi sao?
Cậu nhớ lại lời ba từng nói khi còn ở Giang gia "Ba không phải người của thế giới này, mà là từ một nơi khác xuyên đến."
Khi đó còn nhỏ, cậu chỉ nghĩ ba mình đang kể chuyện cổ tích. Nhưng giờ... khi tự bản thân trải qua, cậu mới hiểu:
Không phải ba nói đùa. Là thật.
Chỉ là, không ngờ mình lại hiểu theo cái cách này...
Thôi, nghĩ cũng vô ích.
Nơi này cũng không tệ.
Dù không khí hơi khó ngửi, nhưng đồ ăn lại đúng là mỹ vị nhân gian. Cậu vừa nghĩ vừa cắn một miếng sườn nướng thơm lừng đang cầm trong tay. Trên bàn còn bày đầy các món nướng khác, vừa nóng hổi vừa bắt mắt.
Cậu nhấp một ngụm coca, ánh mắt hơi cong lên:
“Thật ngon.”
Hiện tại, Giang Bối Thụy đang ngồi tại một quán ăn lề đường đông nghẹt khách. Tiếng người cười nói rôm rả. Bên cạnh bàn cậu là một nhóm bốn người đang bàn tán về chuyện của giới hào môn, âm lượng không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ.
“Này, mấy người có nghe chuyện nhà Vũ gia chưa? Con trai duy nhất của họ mắc bệnh gì đó hiếm gặp, khám qua không biết bao nhiêu bệnh viện rồi mà vẫn không chữa được.”
“Ừ, nghe nói Vũ gia còn mời cả chuyên gia nước ngoài, thế mà cũng vô phương.”
“Tui nghe đồn là do thiếu một loại thảo dược cực kỳ quý hiếm nên mới không chữa được. Hiện giờ Vũ gia đang treo thưởng 50 triệu chỉ để mua tin tức về thảo dược đó thôi đó!”
“Hả? Với thế lực của Vũ gia mà còn không mua nổi? Lạ ghê!”
“Thì loại thảo dược đó đã tuyệt chủng từ rất lâu rồi! Nên mới có cái giá khủng khiếp như vậy.”
“Nghe nói nếu ai có loại thuốc làm từ thảo dược ấy, Vũ gia sẵn sàng trả mấy trăm triệu luôn đó nha!”
“Chậc chậc... giá mà tui có cái đó... mấy trăm triệu á... haizzz.”
“Mơ đi cưng, có nằm mơ cũng không có nổi đâu.”
“Ngươi biết đó là dược liệu gì không?”
“Nghe nói là hoa Tử Đằng — màu tím, mùi thơm rất dễ chịu, cực kỳ đẹp nữa.”
“Thôi bỏ đi, chuyện người ta mà. Mình lo ăn đi, cụng ly nào!”
Giang Bối Thụy nghe hết toàn bộ, ánh mắt khẽ lóe lên.
“Hoa Tử Đằng à...”
Cậu lẩm bẩm, tay vẫn cầm lon coca chưa uống cạn.
Vừa khéo... trên người cậu lại có hạt giống Tử Đằng và cả một ít thuốc được luyện chế từ đó.
Sau khi ăn xong, cậu thong thả quay về chỗ ở. Trên đường đi, trong đầu cậu đã tính toán:
Trước tiên, tra xem trên mạng loại hoa này có đúng là quý hiếm như lời họ nói hay không.
Nếu thật sự như vậy... vậy thì cơ hội kiếm chỗ đứng ở thế giới này, bắt đầu từ Vũ gia, không phải là không thể.
Quả thật rất hiếm a...
Giang Bối Thụy ngồi dựa lưng vào ghế, mắt hơi nheo lại suy nghĩ. Trong đầu cậu hiện lên những lời bàn tán ở quán ăn ban nãy.
Thảo dược quý hiếm, gần như tuyệt chủng, cả chính phủ còn đang cố gắng gây giống mà chưa có kết quả...
Một khi cậu xuất hiện với hoa Tử Đằng thật sự, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý. Mà sự chú ý từ các đại gia tộc như Vũ gia... lại chẳng phải điều cậu mong muốn.
“Đưa hoa, hay là đưa thuốc được luyện từ hoa đây...”
Cậu lẩm bẩm, tay vuốt cằm.
Nếu trực tiếp đưa ra thuốc, khó tránh khỏi bị truy hỏi nguồn gốc, bị nghi ngờ, thậm chí bị theo dõi. Nhưng nếu chỉ đưa hoa — hoặc một phần nhỏ — có lẽ sẽ an toàn hơn. Ít nhất, đủ để chứng minh giá trị.
“Chậc! Khó rồi đây...”
Ánh mắt Giang Bối Thụy dời về chậu hoa rỗng mới mua lúc sáng — cậu vốn định trồng vài loại thảo mộc trong đó. Nghĩ vậy, cậu khẽ búng tay, lấy ra từ nhẫn không gian một hạt giống Tử Đằng. Dưới sự điều khiển của linh khí, hạt giống lập tức nảy mầm, rồi vươn cao từng chút một.
Giang Bối Thụy nhẹ nhàng thúc dục, cành lá uốn lượn tạo thành hình dáng tinh tế giống như cây kiểng người ta thường bày trong nhà. Cậu vừa lòng gật đầu, tiếp tục dẫn dắt linh khí cho hoa nở — nhưng chỉ để nở một chùm duy nhất.
Bông hoa màu tím rũ xuống như một thác nước tím mềm mại, hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí. Mê người nhưng không nồng, quý phái nhưng không phô trương. Một vẻ đẹp khiến người nhìn cũng phải say lòng.
Giang Bối Thụy hơi cong khóe môi. "Mùi thơm của hoa Tử Đằng... mình vẫn luôn thích."
Cậu khéo léo ngắt lấy một chùm nhỏ, đặt cẩn thận vào hộp gỗ, rồi bỏ vào balo. Chuẩn bị xong, cậu khoác balo lên vai, bước ra ngoài cửa.
Hướng đến đích đến — Vũ gia.
Suy cho cùng, số tiền kia cũng không nhỏ, mà cậu hiện tại cũng cần một chút tài nguyên và thông tin để sinh tồn ở thế giới này.
Chỉ là... Giang Bối Thụy bất giác đưa tay day nhẹ trán.
“Thật phiền... giải thích thế nào đây?”
Không thể nói là nhặt được trên đường — đến đứa trẻ ba tuổi cũng không tin nổi. Chẳng lẽ nói hoa này là của ông nội truyền lại? Càng vô lý hơn. Mà cậu, Giang Bối Thụy, xưa nay chưa bao giờ giỏi nói dối...
"Thôi thì... cứ giao dịch thẳng. Không nói được thì im lặng. Bọn họ cần thứ này, mình cần tiền."
Dừng bước nơi đầu phố, ánh mắt cậu nhìn về hướng xa:
"Dù sao... mình có thể xuyên tới đây, thì hắn..."
Ánh mắt cậu hơi trầm xuống.
"...cũng có thể."
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. *
*(Không sợ việc to tác, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ)
Nên cậu càng phải chuẩn bị tất cả mọi thứ thật tốt.
Cậu chỉ có thể chuẩn bị trước mọi thứ, đề phòng bất trắc. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra trong một thế giới xa lạ thế này. Để phòng thân, Giang Bối Thụy đã âm thầm thăm dò được một vài chuyện — những chuyện mà ZF (chính phủ) che giấu, và cả những điều mà chính họ cũng không hiểu rõ.
Chẳng hạn như: số người mắc bệnh nan y bỗng nhiên khỏe mạnh lại, hoặc những người khuyết tật có thể đứng dậy đi lại bình thường sau một thời gian ngắn điều trị bí ẩn. Nếu chỉ vậy thì có thể coi là kỳ tích y học — nhưng đáng nói là tất cả những người đó đều có chung một triệu chứng:
Khát máu. Thèm thịt sống.
Cậu cũng phát hiện một đặc điểm chung mà không ai nhắc tới: những người ấy đều rất sợ ánh nắng mặt trời.
Tất nhiên, không phải ai cũng biết được điều này. Bởi vì ngay khi có chuyển biến “tốt”, những người đó lập tức bị ZF đưa đi, lấy danh nghĩa nghiên cứu đặc biệt. Dù sao, đây cũng là hiện tượng khiến cho các chuyên gia y tế hàng đầu phải bó tay.
"Bên ngoài là ‘chữa khỏi’..." — Giang Bối Thụy cười lạnh trong lòng — "...nhưng bên trong, chính là một đợt thí nghiệm sinh học quy mô."
Từ lúc xuyên tới đây, cậu đã cảm thấy nơi này có gì đó không đúng. Giờ thì càng chắc chắn hơn — nơi này đang ẩn giấu một bí mật lớn.