Giang Bối Thụy bắt một chiếc taxi, đến gần khu dân cư thì yêu cầu tài xế dừng lại. Cậu bước xuống, đưa mắt nhìn xung quanh. Đường phía trước không đủ rộng cho xe chạy vào, nhưng cậu cũng chẳng định đi tiếp bằng cách thông thường.

Hàng cây cổ thụ xanh rì đón gió đung đưa, ánh mắt Giang Bối Thụy khẽ cong cong, môi cậu nhếch nhẹ như đang cười.

Chỉ trong tích tắc, bóng người biến mất, để lại sau lưng một tàn ảnh mờ mịt.

Khi xuất hiện lần nữa, cậu đã đứng dưới bức tường cao hai mét của căn biệt thự lớn. Không chút khó khăn, Giang Bối Thụy nhảy qua như thể đó chỉ là một bước chân bình thường. Ánh mắt lướt qua toàn bộ kiến trúc xung quanh, cậu thở dài một hơi:

“Trước kia, mình cũng từng là thiếu chủ, chỗ ở còn rộng gấp mấy lần thế này…”
Giọng cậu nhàn nhạt, không mang theo tiếc nuối, chỉ là một sự thừa nhận đơn thuần.

Dừng lại bên hông biệt thự, làn sương mù nhẹ bốc lên, bóng dáng Giang Bối Thụy lần nữa biến mất. Khi xuất hiện trở lại, cậu đã đứng giữa thư phòng của Vũ Thiên, sương mù dày đặc bao quanh giấu đi thân ảnh, khiến người khác không thể nhận ra cậu bước vào từ khi nào.

“Xin chào.”

Một giọng nói trong trẻo vang lên, đánh tan bầu không khí yên tĩnh.

Vũ Thiên: “…”

Còn chưa kịp phản ứng, một chiếc hộp gỗ nhẹ nhàng bay tới, đáp xuống bàn làm việc trước mặt anh. Giang Bối Thụy lạnh nhạt lên tiếng:

“Trong đó là thứ nhà anh cần.”
“Đổi lại, anh phải xây cái này theo đúng yêu cầu của tôi.”

Nói xong, cậu lấy từ túi ra một bản thiết kế, đặt xuống bàn, thản nhiên như thể đang giao dịch một món hàng bình thường.

Chuẩn bị rời đi, Giang Bối Thụy dừng lại như nhớ ra điều gì đó, cậu quay đầu:

“À, thời hạn là ba tháng.”
“Phải hoàn thành đầy đủ, trang thiết bị và đồ dùng cũng thế.”

Ánh mắt cậu khẽ sắc lại, giọng nói trầm hơn:

“Và... đừng giở trò hay cử người theo dõi tôi.”
“Anh không muốn biết hậu quả sẽ như thế nào đâu — đúng chứ?”

Lời vừa dứt, làn sương mù cũng tan đi, mang theo cả bóng dáng cậu rời khỏi thư phòng, chỉ để lại một khoảng trống tĩnh lặng và... một người đàn ông với vẻ mặt sững sờ.

Một lúc sau, Vũ Thiên mới hoàn hồn. Anh vươn tay mở nắp chiếc hộp. Một chùm hoa màu tím hiện ra, mùi hương thoảng nhẹ, thanh nhã mà quyến rũ. Hoa Tử Đằng — đúng là thứ gia tộc anh đã tìm kiếm suốt bấy lâu nay.

Không chần chừ, anh nhanh chóng mở bản thiết kế ra. Bản vẽ chi tiết đến từng đường nét, cách bố trí không gian chặt chẽ, đầy dụng ý — đủ để biết người vẽ đã tốn bao nhiêu tâm huyết.

Không dám chậm trễ, Vũ Thiên lập tức gọi người thân tín đến sắp xếp mọi việc.

Sở dĩ nhà anh ra giá cao như vậy là vì — ông nội anh đang mang bệnh nặng, không còn hy vọng chữa khỏi. Một chuyên gia y học phương Đông từng đề cập đến một loại dược liệu đặc biệt từ giống hoa Tử Đằng — có thể giúp bệnh tình chuyển biến tốt hơn.

Mặc dù loài hoa này gần như đã tuyệt chủng, Vũ gia vẫn hy vọng trong tuyệt vọng.

“Còn nước còn tát...” — Vũ Thiên thầm nghĩ, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại ánh lên một tia sáng kỳ vọng.

Anh không ngờ, hi vọng này lại đến từ một thiếu niên thần bí, vừa như làn gió, vừa như u linh ẩn trong sương mù.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play