Chu Vượng vừa nhìn thấy Diêm Như Ngọc, ánh mắt lập tức sáng lấp lánh như thấy Thần Tài đến và nở nụ cười nịnh nọt.
“Đại đương gia đúng là kỳ tài bẩm sinh! Lần này tiểu nhân xuống núi, trừ thời gian đi lại và mua đồ thì đã kiếm được một ngàn lượng bạc chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại! Không chỉ như vậy, tiểu nhân còn tiện thể mua một ít lương thực. Nhiêu đây đã đủ cho sơn trại chúng ta ăn trong mấy tháng rồi!” Chu Vượng kích động nói.
“Cái gì? Một ngàn lượng bạc sao?” Vạn Thiết Dũng suýt nữa đã nhảy dựng lên.
Phải biết rằng, tuy trại Diêm Ma của bọn họ làm ăn không cần vốn nhưng không phải lần xuống núi nào cũng kiếm được tiền. Chỉ khi vận may cực tốt, gặp được thương nhân lớn mới có thể kiếm được gần ngàn lượng. Chuyện như vậy vô cùng hiếm gặp, khó khăn lắm mới có một lần trong năm mà thôi.
Hơn nữa, việc cướp bóc này cũng giống như cắt hẹ*, gặp phải thương nhân thì cướp một ít phí đi đường là được, trừ phi gặp phải người cực kỳ không hiểu chuyện mới vét sạch của cải của bọn họ mà thôi.
*Hẹ có khả năng chịu lạnh, không dễ chết, có thể mọc lại sau khi bị cắt
Làm vậy để tránh việc sau này không có thương nhân nào đi qua khiến người trong sơn trại phải hít không khí mà sống.
Đương nhiên, những thương nhân có kinh nghiệm đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn, chỉ cần sơn trại không đòi hỏi quá đáng thì hầu hết thương nhân đều sẽ đưa ngân lượng trước.
“Đúng vậy. Tiểu nhân đã tính rõ ràng rồi, tổng cộng là 1.070 lượng 8 đồng 6 văn. Đây là lợi nhuận sau khi đã trừ đi tất cả chi phí. Còn tiền vốn là 250 lượng cũng không ít, trước mắt dùng để mua vật tư mang về..."
*1 lượng = 100 đồng = 1.000 văn(App T-Y-T)
“Đại đương gia, cách này của ngài thật sự có tác dụng! Ban đầu, tiểu nhân định ở lại thêm mấy ngày nhưng bọn gian thương thành Tế Dương quả thực quá xảo quyệt, thấy tiểu nhân kiếm được tiền thì lập tức bắt chước làm theo. Tiểu nhân thấy lợi nhuận bị giảm đáng kể, lại không có cách nào cứu vãn tình hình nên đành quay về. Nếu không thì bọn ta đã ở kiếm thêm được mấy vạn lượng ở thành Tế Dương rồi!” Vừa nhắc đến gian thương, lão Chu lập tức giận dữ.
Vạn Thiết Dũng không hiểu ra sao, mí mắt giật giật.
Cách gì mà lại kiếm được nhiều tiền như thế?
“Cách này vốn chỉ dùng để cứu vãn tình thế cấp bách, chẳng qua là thứ mới lạ mà thôi, muốn kiếm được mấy vạn lượng là chuyện không thể nào. Bây giờ các ngươi kiếm được một ngàn lượng đã là kết quả vượt ngoài mong đợi rồi.” Diêm Như Ngọc cười híp mắt nói.
“Khà khà, bọn ta thật sự đã kiếm được không ít. Những người ở thành Tế Dương đó chỉ học được chút ít bề ngoài mà thôi, cũng không còn gì mới lạ nữa, chưa chắc dân chúng đã bị lừa.” Lão Chu cười đầy gian xảo.
Sự hưng phấn của Chu Vượng không giống như giả bộ, mà số hàng hoá ông ta mang về từ trong thành cũng đều là thật.
Mọi người đều vô cùng tò mò, nhưng nghe ông ta nói cả buổi vẫn không hiểu được nguyên nhân. ( truyện trên app T Y T )
Nhị đương gia Vạn Thiết Dũng vốn là người nóng tính, bây giờ thấy hai người nói chuyện úp mở thì trong lòng giống như có hàng vạn con kiến đang bò qua bò lại, vô cùng ngứa ngáy, khó chịu. Ngay cả Tam đương gia luôn điềm tĩnh cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu.
“Chết tiệt, các ngươi không thể nói rõ ràng cho lão tử sao? Rốt cuộc là cách gì mà có thể thu được lợi nhuận khổng lồ như thế?” Vạn Thiết Dũng rướn dài cổ.
“Đúng đó Đại đương gia. Ngài và Chu Vượng vẫn nên nói rõ ra luôn đi, nếu không thì đêm nay toàn bộ người trong sơn trại của chúng ta đều không thể ngủ được mất.” Thích Tự Thu không nhịn được mà cười nói.
Không đợi Diêm Như Ngọc mở miệng, lão Chu đã vui vẻ nói: "Thật ra chuyện này không khác gì tay không bắt sói*.”
*Tay không bắt sói: chỉ việc lừa đảo để làm giàu, kiếm được nhiều tiền mà không cần phải đầu tư gì cả
“Mau nói rõ hơn đi!” Vạn Thiết Dũng thúc giục.
“Là như thế này, sau khi đến thành Tế Dương, tiểu nhân dựa theo chỉ thị của Đại đương gia, đi mua không ít thứ ở thành Tế Dương, đều là những đồ chơi thường ngày, chẳng hạn như kẹo đường mà trẻ con ăn, mơ chua, hoa lụa, dây buộc tóc, trâm cài mà nữ hài tử dùng, còn có dầu, muối, dấm, gạo, đắt hơn một chút là đồ sứ, vòng ngọc và vải vóc nhưng số lượng không nhiều. Sau đó, ta thuê một gian hàng trên con đường sầm uất nhất trong thành Tế Dương, bày giỏ tre mà Đại đương gia đưa cho ra, bên cạnh dựng hai chữ lớn..."