Mọi người đều dỏng tai lên, nghe Chu Vượng nói tiếp: "Hai chữ lớn này rất đơn giản, chính là “rút thưởng”!”

“Lúc đó, trong lòng tiểu nhân cũng rất thắc mắc, nhưng Đại đương gia đã sắp xếp, không thể không nghe theo. Ta giải thích cho khách hàng theo lời nàng dặn. Cái gọi là rút thưởng này rất đơn giản, những thứ mà tiểu nhân mua chính là phần thưởng, tất cả đều là hàng thật giá thật! Mỗi lần rút thưởng phải trả 20 văn. Giải thưởng được chia thành các cấp bậc, thấp nhất là giải sáu, chính là kẹo đường hoặc đồ ăn vặt cho trẻ con, tiền vốn chỉ tốn 1 đến 2 văn mà thôi... 

"Tất nhiên còn có các giải khác. Phần thưởng của giải nhất sẽ đắt hơn một chút, tùy ý chọn một cây trâm bạc hoặc vòng tay trị giá 2 lượng. Trong số năm trăm thẻ tre, đương nhiên chỉ có một giải nhất, mười giải nhì, năm mươi giải ba, tám mươi giải tư, một trăm giải năm, mười thẻ trống, còn lại đều là giải sáu.”

"Phần thưởng của giải ba cũng chỉ trị giá khoảng 20 văn nên hầu hết mọi người đều rút trúng giải tư, năm, sáu. Sau khi rút xong thì trả lại thẻ tre. Đại đương gia nói đây là tái sử dụng." Chu thúc mỉm cười giải thích.

Mỗi lần rút chỉ tốn 20 văn nên rất nhiều người sẵn sàng đặt cược để được nhận phần thưởng có giá trị cao.

“Nếu có người rút trúng giải nhất thì chẳng phải sẽ lỗ lớn sao?” Vạn Thiết Dũng khó hiểu.

“Ha ha, giải nhất đương nhiên nằm trong tay chúng ta rồi. Để một vị huynh đệ của chúng ta giấu sẵn thẻ giải nhất trong tay áo, sau khi rút sẽ lấy ra để nhận thưởng, thế là càng lúc càng có nhiều người đến tham gia. Nhưng chỉ làm giả giải nhất thôi, còn giải nhì và giải ba đều là thật nên có không ít người thật sự được hời đấy!" Chu Vượng cười nói.

Trò chơi mới mẻ này đã thu hút rất nhiều người. Gian hàng của ông ta chưa bao giờ hạ nhiệt.

Bởi vì hầu hết phần thưởng đều khá rẻ nên chi phí mua phần thưởng ngày đầu tiên thật ra cũng không nhiều, chỉ khoảng 50 lượng. Nhưng người tham gia rút thưởng lại nhiều vô số nên đến cuối ngày đã kiếm được số tiền gấp bội 50 lượng.

"Đây chỉ là bước đầu thôi. Sau khi tạo được tên tuổi vào ngày đầu tiên, hôm sau bọn ta mới chính thức bắt đầu kiếm tiền. Bọn ta dùng toàn bộ tiền để mua một số hàng hóa có lợi nhuận tương đối cao. Khi khách hàng mua hàng đến một mức giá nhất định thì có thể rút thưởng. Vì vậy, việc buôn bán rất phát đạt. Nhưng chúng ta không có nhiều tiền lắm nên tiểu nhân phải bán hàng giúp hai cửa hàng, mỗi món bán được sẽ được nhận một ít tiền hoa hồng. Cứ như vậy, cuối cùng tổng kết lại có thể kiếm được lợi nhuận mấy ngàn lượng bạc!" Chu Vượng kích động đến mức đỏ hết cả mặt.

Chuyện này nghe có vẻ đơn giản nhưng không phải ai cũng có thể làm được.

Đầu tiên phải nhanh chóng tạo dựng tên tuổi trước khi người khác phát hiện ra. Nếu không, đến lúc các cửa hàng khác phát hiện ra thì họ sẽ bắt chước theo.

Ngoài ra, phải tính toán chi phí kỹ càng để không bị lỗ.

“Đã kiếm được nhiều tiền như vậy, sao không ở lại lâu hơn?!” Bây giờ đến lượt Vạn Thiết Dũng hưng phấn.

"Nhị đương gia, cách đơn giản như vậy, những người khác tất nhiên sẽ bắt chước theo. Lúc ta quay về, gần như mọi con phố ở thành Tế Dương đều tổ chức hoạt động rút thưởng, náo nhiệt lắm. Cách này được sử dụng càng nhiều thì số người bị lừa sẽ càng ít đi." Chu Vượng nói với vẻ mặt đau khổ.

Ông ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy là nhờ mánh khóe hết đấy.

Phải nói rách miệng thì người khác mới chịu bỏ tiền ra mua đồ.

Đại đương gia nói rằng phần lớn mọi người này đều có tâm lý cờ bạc, lúc bỏ tiền ra mua đồ có thể nhân tiện thử vận ​​may của mình, bởi vì đối với họ mà nói thì chuyện này không mất mát gì cả.

Vạn Thiết Dũng mím môi, cảm thấy rất mơ hồ.

Ông ta thở hắt ra vài hơi, đưa tay lấy mấy thẻ tre trong giỏ ra xem, thấy trên đó có vẽ hình một nén vàng lớn. Tuy không biết được mấy chữ nhưng ông ta vẫn nhận ra chữ "nhất”. Ông ta sửng sốt hỏi: "Không phải nói chỉ có một giải nhất sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play