Cấm chế...

Nghĩ đến những giấc mơ kỳ lạ và mơ hồ kia, Túc Lê trầm ngâm một lúc: “Chờ thêm một thời gian, tôi có việc cần anh giúp.”

“Chuyện gì?” Phong yêu nghi hoặc.

Túc Lê: “Mấy ngày nữa rồi nói.”

Túc Dư Đường đang nói chuyện công việc với Tiểu Lâm, nghiêng đầu tìm bóng dáng của bé con thì nhận ra không biết từ lúc nào cậu đã thu mình ở một góc sofa, còn bảo mẫu Phong yêu cúi thấp người, ngồi xổm bên cạnh cậu.

Một lớn một nhỏ cứ thế ngồi xổm, dựa sát vào nhau, trông giống như đang chơi, lại giống như đang thì thầm gì đó.

Tiểu Lâm thấy vậy bèn nói: “Xem ra Lê Lê rất thích anh Phong.”

Túc Dư Đường bừng tỉnh: “Tiểu Lâm, mấy món đồ chơi mà trước đó tôi bảo cô mua đã mang qua chưa?”

“Đã mang qua rồi, vừa mới đặt trong phòng chứa đồ.” Tiểu Lâm dừng một chút rồi nói: “Chị Đường, còn chuyện công việc thì sao, bên kia đã gọi mấy lần rồi, rất có thành ý, dù gì ALT cũng là tạp chí hàng đầu trong nước, từ chối có vẻ không ổn.”

Túc Dư Đường thản nhiên đáp: “Không sao, cứ truyền đạt lại ý của tôi là được. Tôi và tổng biên tập bên đó có quen biết, không cần lo chuyện làm mất lòng."

Túc Lê vừa trò chuyện với Phong yêu không được bao lâu thì mẹ Túc mang theo một túi đồ đi tới, từng món từng món được bày trước mặt cậu. Trước đó, ba Túc có nói gần đây cậu có hứng thú với đồ chơi, nên khi trở về mẹ Túc đã mang theo rất nhiều món mới, tất cả đều đã được xử lý đặc biệt, sạch sẽ trước khi bày ra trước mặt cậu.

Thấy bé con chú ý đến mấy món đồ trong tay mình, mẹ Túc liền nhẹ nhàng giải thích: “Đây là ô tô, kia là người máy… Còn cái này, là máy bay mà con thích!”

Những món đồ đầy màu sắc được bày trước mặt Túc Lê, trong tay cậu được đặt một thứ trông giống như điều khiển từ xa, ngay sau đó mẹ Túc nắm tay cậu, dạy cậu cách chơi. Chỉ thấy cần điều khiển nhỏ trong tay cậu nghiêng qua nghiêng lại, chiếc ô tô trước mặt lập tức chạy đi, trực tiếp chui xuống dưới gầm sofa, không lâu sau lại lùi ngược trở ra. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Túc Lê: “...!!”

Cậu không khỏi tập trung sự chú ý vào cần điều khiển trong tay, chỉ một món nhỏ thế này mà có thể điều khiển một vật di chuyển, nhìn giống như cách thức mà tu sĩ Nhân tộc thời đó điều khiển con rối chiến đấu. Nhưng tu sĩ sử dụng phương pháp này cần linh lực để duy trì và phải phân tâm để điều khiển, trong khi mẹ cậu chỉ là một người bình thường, không cần linh lực mà vẫn có thể dễ dàng điều khiển đồ vật.

Thật kỳ diệu!

Trước đây Túc Lê vốn rất đam mê rèn chế vũ khí. Khi còn ở Thần Sơn Phượng Hoàng, kho vũ khí của cậu có hàng ngàn hàng chục nghìn món. Nhìn thấy những món đồ chơi này, hiếm khi cậu cảm thấy ngứa ngáy, thậm chí còn muốn tìm hiểu cấu tạo bên trong rồi tự tay thử nghiệm.

Trước tiên phải biết những món đồ chơi này hoạt động dựa vào cái gì, những con rối chiến đấu trước đây thường dựa vào linh lực để điều khiển, nếu dùng cho Nhân tộc bình thường thì chắc chắn phải là một nguồn lực khác.

Túc Lê không khỏi suy nghĩ, liệu dùng trận pháp tụ linh cải tiến có khả thi không...

Cậu hướng sự chú ý về người máy gần mình nhất, hay thử xem sao?

Mẹ Túc chơi với Túc Lê một lúc, thấy cậu hoàn toàn chú ý đến đống đồ chơi trên thảm, bà ấy không khỏi cảm thấy vui mừng.

Niềm vui lớn nhất của người mẹ là khi con mình thích những món đồ do mình chuẩn bị!

Tối hôm đó, khi ba Túc về nhà, ông ấy thấy hai anh em Túc Lê và Túc Minh đang ngồi trên thảm chơi, xung quanh hai đứa nhỏ là một đống đồ chơi, không cần đoán cũng biết là do vợ ông ấy chuẩn bị. Tất cả đều biết Túc Minh rất thích đồ chơi, mỗi lần vợ ông ấy về đều mang theo rất nhiều, nhưng đa phần đều bị cậu nhóc chơi đến hỏng, điều khiến ba Túc ngạc nhiên là Túc Lê cũng đang chơi.

Chỉ thấy bé con ngồi trên thảm ôm lấy đồ chơi, nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, chơi cái này rồi lại chuyển sang cái khác.

Lúc ăn cơm.

Ba Túc đề nghị với vợ: “Lần sau em về có thể mua thêm đồ chơi trí tuệ, nghe nói thời kỳ khai sáng trẻ con Nhân tộc thường chơi những loại đồ chơi như vậy.”

Túc Úc vừa ăn cơm vừa nói: “Mọi người cứ chiều chuộng, nhỏ thế mà đã biết ham chơi đến mất cả chí hướng.”

Nói xong, cậu ấy tiếp tục ra vẻ chỉ dẫn: “Theo con thì nên mua truyện tranh. Bạn cùng lớp con nói em trai nó lớn lên nhờ đọc truyện tranh, còn học được tiếng Anh nữa. Đáng tiếc là hồi nhỏ con không có truyện tranh để học tiếng Anh, nên giờ tiếng Anh của con không tốt cũng là vì mọi người không mua truyện tranh cho con.”

Ba Túc đáp: “Thằng ranh này, những quyển truyện cổ tích ba mua cho con chẳng phải là truyện tranh sao?”

Túc Úc lắc đầu thở dài: “Không có chú thích tiếng Anh, bây giờ trẻ con học từ truyện tranh biết cả từ ‘apple’ đấy.”

Nhà họ Túc nghe Túc Úc bập bẹ nói tiếng Anh: “...” ( truyện đăng trên app TᎽT )

*

Mấy ngày gần đây mẹ Túc đều ở nhà, Túc Lê muốn chữa trị cho Phong yêu nhưng chỉ có thể lén lút làm việc đó. Từ trước đến nay cậu đều nhân lúc mẹ Túc gọi điện thoại bàn chuyện công việc để dẫn Phong yêu vào phòng trẻ em để chữa trị, thậm chí còn có hai lần bị Túc Minh làm gián đoạn. Cũng may là Túc Minh không nhớ lâu, dùng vài món đồ chơi dụ dỗ cho qua chuyện là được. Hôm nay khi bọn họ chuẩn bị chữa trị, Túc Minh lại bám theo Túc Lê đi vào, gào khóc đòi chơi cùng cậu.

Trong mắt Túc Minh, việc Túc Lê chữa trị cho Phong yêu chỉ như anh trai đang lén lút chơi trò chơi với bảo mẫu của anh trai mà không rủ cậu nhóc.

Phong yêu dùng vài món đồ chơi để dỗ dành Túc Minh nhưng cậu nhóc đã không còn hứng thú với những món đồ chơi này nữa rồi, khi thấy hai người ngồi xuống cạnh thảm lông, hai chân ngắn ngủn của cậu nhóc lập tức chen vào giữa. Mẹ Túc thường bàn chuyện công việc khoảng nửa tiếng, nếu bị Túc Minh làm phiền, mẹ Túc sẽ rất dễ phát hiện ra có chuyện không ổn.

Phong yêu nói: “Tôi sẽ niệm một câu thần chú giúp nó đi vào giấc ngủ, nhóc yên tâm, nó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến trẻ con đâu.”

Nó không có tác dụng đối với Túc Dư Đường nhưng để đối phó với cậu nhóc Túc Minh này thì anh ta vẫn làm được.

“Không ổn lắm, nếu nó yên lặng quá mẹ của tôi sẽ nghi ngờ.” Thực ra Túc Lê đã gợi ý cho Phong yêu việc thi triển thuật pháp để tạm thời rời đi sự chú ý của mẹ Túc nhưng Phong yêu lại nói nếu anh ta thi triển thuật pháp rất có thể sẽ bị phát hiện. Cậu có hơi nghi ngờ về lý do “sẽ bị phát hiện” này nhưng nghĩ đến việc trong nhà còn có rất nhiều đồ nội thất kỳ lạ mà cậu chưa tìm hiểu kỹ càng, trên người của con rối bảo mẫu trước đó lại có dấu vết của trận pháp, lỡ như không cẩn thận lại kích hoạt một số cấm chế nào đó trong nhà thì sẽ không tốt.

Túc Minh mở to đôi mắt nhìn động tác của anh trai mình với Phong yêu, cậu nhóc chỉ thấy anh trai lấy một con robot từ dưới gầm giường trẻ em ra, sau đó con robot bắt đầu hoạt động, múa may biểu diễn một hồi, sau đó lại đến nhảy nhót trước mặt cậu nhóc. Cậu nhóc vươn tay ra định bắt lấy nhưng không được, sau đó lại bò lên một chút để bắt nhưng con robot như có sự sống, mỗi lần mà cậu nhóc sắp bắt được là nó sẽ bỏ chạy.

Phong yêu thấy Túc Minh đã bị món đồ chơi đó thu hút sự chú ý, anh ta hơi khựng lại: “Nhóc có thể phân tâm ra để điều khiển món đồ chơi đó không?” Anh ta nhớ đó là món đồ chơi mà Túc Dư Đường đã mang về, cần phải điều khiển từ xa bằng tay.

“Không cần, món đồ chơi đó đã được tôi cải tiến rồi.” Túc Lê đưa tay lên: “Chúng ta phải tranh thủ thời gian.”

Đã cải tiến?

Phong yêu sửng sốt.

Mấy ngày gần đây linh lực của Túc Lê khôi phục khá nhanh, thực ra việc trị liệu cho Phong yêu đã tiến vào nửa giai đoạn sau, trong quá trình chữa trị, cậu còn thuận tiện giúp Phong yêu loại bỏ một vài mối nguy tiềm ẩn. Hai người đã quá quen thuộc với quá trình chữa trị này, chờ đến khi Túc Lê thoát khỏi trạng trái tập trung của mình thì Phong yêu vẫn đang còn nhắm mắt điều chỉnh lại linh mạch trong cơ thể của mình.

Túc Lê thấy Túc Minh đã bị robot dụ cho chạy khắp phòng, tâm trí hoàn toàn đều đặt hết lên người con robot nên cậu cũng thấy yên tâm, quả nhiên chỉ có dùng đồ chơi mới có thể đối phó với Túc Minh được.

Mấy ngày trước, cậu cảm thấy có hứng thú với các món đồ chơi điều khiển từ xa nên đã lén lấy một chiếc, lúc đầu cậu còn thấy lo lắng nếu món đồ chơi bị rơi hỏng sẽ khiến ba mẹ nghi ngờ nhưng sau khi thấy Túc Minh tự tay phá hỏng một vài thứ thì cậu cũng cảm thấy yên tâm hơn, Túc Minh phá hỏng nhiều như vậy, một món đồ chơi của cậu chắc cũng không khiến ba mẹ cảm thấy kỳ lạ đâu nhỉ?

Khi cậu lấy nguyên lực ra còn bị mẹ Túc dẫn đi rửa tay, bà ấy bảo rằng “pin” không sạch sẽ, đã chạm qua rồi thì phải lập tức đi rửa tay. Nhưng bà ấy cũng không trách cậu, ngược lại khi thấy cậu thích robot bà ấy còn đưa cho cậu mấy con robot có hình dáng khác nhau để cậu chơi.

Phong yêu mở mắt ra, linh mạch trong cơ thể đã hồi phục được hơn nửa. Những ngày gần đây, anh ta đã có thể thi triển yêu pháp thuận lợi hơn, thậm chí hình như tu vi cũng đang lặng lẽ tăng lên. Anh ta có thể cảm nhận được rõ việc tu vi tăng lên, linh lực trong cơ thể cũng đang được hồi phục tốt hơn. Mà những thay đổi kỳ diệu này nếu đặt trong tay các bác sĩ ở Yêu giới chưa chắc đã có thể đạt được thành tựu rõ ràng như vậy, Túc Lê nói cậu có thể chữa khỏi tổn thương do thần lực của Phượng Hoàng gây ra, nhưng Phong yêu càng tin chắc rằng cậu có phương pháp chữa trị tinh vi hơn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play