“Thế nào, có tốt hơn không?” Túc Lê khôi phục lại tinh thần, phát hiện Phong yêu đang nhìn cậu.
Phong yêu có chút khựng lại: “Không có gì.”
Anh ta nói xong lại chú ý thấy Túc Lê vừa nhìn sang Túc Minh, anh ta hỏi: “Nhóc vừa nói nhóc đã cải tiến món đồ chơi đó rồi à?”
“Chỉ là cải tiến bằng phương pháp rèn khí thôi.”
Nói đến đây, Túc Lê không khỏi cảm thán về sự tinh xảo của kỹ thuật ở thế giới này, linh lực rèn khí chú trọng vào việc đi các đường điêu khắc, bắt đầu từ linh lộ tinh tế của bản thân vật phẩm, sau đó lại dùng linh lực để lo liệu, linh lộ đơn giản chỉ có thể điều khiển tứ chi của con rối nhưng linh lộ phức tạp có thể làm cho con rối giống với con người. Linh lộ phức tạp đồng nghĩa với việc cần phải có linh lực thật mạnh để chống đỡ, điều này cũng khiến cho nghệ thuật rèn khí trở nên biến ảo hơn.
Khi tháo rời con robot ra, cậu không tìm thấy linh lộ trong cơ thể của con robot, nhưng cậu lại tìm được một thứ được gọi là “mạch điện”, cũng có hiệu quả kỳ diệu như linh lộ.
Các mạch điện trong cơ thể robot khá đơn giản nhưng lại mang lại rất nhiều hiệu quả về mặt điều khiển, sau khi cẩn thận nghiên cứu các đường đi của mạch điện cậu mới phát hiện ra ở trong đó có rất nhiều điểm tinh xảo đáng để tham khảo.
“… Tôi đã cải tiến Tụ Linh Trận, hiện tại trên người con robot đó có một số Tụ Linh Trận hoạt động đồng thời, chỉ cần anh ra lệnh cho nó, nó sẽ có thể hoàn thành mục đích của anh với ít linh lực nhất.” Nhưng suy cho cùng vẫn cần phải đưa ra mệnh lệnh trước, đây cũng là điểm mà Túc Lê cảm thấy tiếc nuối, nhưng dù sao thì các mạch điện bên trong con robot đã cho cậu không ít ý tưởng để phát triển trận pháp nên cũng không phải là không có thu hoạch gì.
Cải tiến Tụ Linh Trận?
Phong yêu nghe vậy thì có hơi sửng sốt, Túc Lê còn am hiểu cả trận pháp nữa ư?
Lúc này, Túc Lê gọi robot quay về, Túc Minh đuổi theo đã có chút mệt, thấy mình không thể đuổi kịp nó nên đã ngồi bệt trên mặt đất khóc lớn.
Túc Lê lại lấy một con robot có hình dáng tương tự từ dưới gầm giường ra, nhét vào tay của Túc Minh, may mà cậu đã có chuẩn bị từ trước.
Phong yêu hỏi: “Tôi có thể xem thử được không?”
Túc Lê đưa con robot đã được cải tiến cho anh ta.
Phong yêu nhìn qua vài lần, chợt phát hiện Tụ Linh Trận trên người của con robot này vô cùng tỉ mỉ, linh khí ở xung quanh đều bị Tụ Linh Trận này hấp thụ hoàn toàn và phản hồi lại cho người máy, phải biết rằng Tụ Linh Trận trong giới tu đạo hiện tại có thể đạt được tám phần hiệu quả của tụ linh đã là Tụ Linh Trận hàng đầu rồi, nhưng trên con robot nho nhỏ này lại có tụ linh đạt được hiệu quả cả mười trên mười.
“Nhóc nghiên cứu Tụ Linh Trận này…?” Phong yêu có chút khó khăn hỏi: “Là từ đường nét của robot ư?”
“Cũng không khác lắm.” Túc Lê không thể cảm nhận được linh khí ở xung quanh, cũng không biết Tụ Linh Trận này có hiệu quả như thế nào: “Sao vậy?”
Phong yêu nói: “Sau này nhóc đừng biểu diễn trận pháp này trước mặt những yêu khác.”
Anh ta giải thích những gì mà anh ta quan sát được với Túc Lê, quả nhiên nhóc con này không hề biết bản thân đã vô tình tạo ra một trận pháp gây chấn động trần gian như thế nào.
Tụ linh đạt hiệu quả tuyệt đối…?
Túc Lê tưởng rằng Phong yêu sẽ khen ngợi trận pháp linh lộ của cậu tinh vi, không ngờ lại khen về hiệu quả của tụ linh, đạt hiệu quả tuyệt đối không phải là điều đương nhiên à? Chẳng lẽ bây giờ ở Yêu giới chỉ một Tụ Linh Trận nho nhỏ như vậy cũng đã thoái hóa rồi sao? Nếu hiệu quả đạt tám trên mười thì chỉ được tính đó là một Tụ Linh Trận cấp trung thôi, vào thời của cậu, hiệu quả đạt mười trên mười mới trở thành Tụ Linh Trận cao cấp, các tu sĩ đều cố gắng nghiên cứu cách tạo ra một Tụ Linh Trận đỉnh.
Tụ Linh Trận đỉnh cấp là trận pháp có thể hấp thụ được linh lực trong phạm vi ngàn dặm.
Thứ mà lần này cậu thử nghiệm trên người robot chính là hình mẫu ban đầu của Tụ Linh Trận đỉnh cấp, chẳng qua là việc rèn khí cần phải có vật liệu, mà chất liệu trên người con robot này lại quá đơn giản, hoàn toàn không thể hỗ trợ cho Tụ Linh Trận đỉnh cấp. Mặc dù không thể vẽ thành công Tụ Linh Trận đỉnh cấp nhưng vẫn có thể miễn cưỡng coi đó là Tụ Linh Trận cao cấp.
Túc Lê hỏi: “Anh không thấy rằng linh lộ của nó tinh xảo hơn so với những Tụ Linh Trận khác sao? Hiệu quả hấp thụ linh lực cũng tốt hơn một chút.”
Phong yêu thấy nhóc con vừa nói vừa chỉ cho anh ta thấy hoa văn tinh xảo của linh lộ Tụ Linh Trận, bàn tay trắng trẻo mập mạp cứ lắc lư trước mặt anh ta.
“Tôi không hiểu những thứ này.” Anh ta không luyện trận pháp cũng không luyện rèn khí, chỉ có thể đánh giá tốt xấu của Tụ Linh Trận thông qua hiệu quả của tụ linh.
Túc Lê: “…”
Cậu đành phải từ bỏ, thở dài nói: “Anh có muốn không? Tôi có thể dạy anh cách vẽ Tụ Linh Trận.”
Phong yêu ngẩn ra, giọng điệu không giấu nổi sự phấn khích: “Như vậy có được không?”
Cũng không phải là trận pháp gì đặc biệt…
Túc Lê suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh không có nền tảng cơ bản về trận pháp, tôi sẽ dạy cho anh một vài câu thần chú đơn giản trước…”
Sau khi mẹ Túc kết thúc cuộc điện thoại công việc thì đã liên lạc với Bạch Họa Mi, hẹn thời gian tiếp theo để đến khám bệnh. Trong lúc nói chuyện điện thoại, bà ấy còn nói với Bạch Họa Mi về những thay đổi gần đây của con trai mình. Bạch Họa Mi nghe xong đã đưa ra những giải thích cũng khá đơn giản, cụ thể là nên để cho bé con tiếp xúc với những đồ vật mới nhiều hơn, để cậu có thể làm quen với nhiều đứa trẻ cùng tuổi hơn trong phạm vi mà cậu có thể tiếp nhận được.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, mẹ Túc lại đặt rất nhiều món đồ chơi, dự định cuối tuần sẽ dẫn bé con đi công viên gần nhà chơi.
Hôm qua khi đến công viên, nơi đó cũng không có quá nhiều người, nghe nói vào cuối tuần sẽ có rất nhiều gia đình dẫn con mình đến công viên để đi dạo.
“Alo.” Mẹ Túc nhận điện thoại, khi bắt máy thì ngừng lại: “Chiều nay đến đúng không? Được, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ sang.”
Bà ấy nghe điện thoại xong mới đi tìm bé con nhà mình, lúc vừa bắt đầu gọi điện thoại bà ấy phát hiện hai bé con đã đi vào phòng với Phong yêu, đây là chuyện mà bà ấy mới phát hiện được vào hai ngày gần đây, hình như bé con rất thích Phong yêu, bà ấy thường thấy hai người cùng chơi đùa với nhau ở trong phòng.
Bà ấy vừa đi vào phòng đã thấy Túc Minh đang ôm con robot chơi, còn Túc Lê đang nói chuyện với Phong yêu, trước mặt còn có một cái bảng trắng nhỏ.
Cái bảng trắng nhỏ này là món đồ chơi học tập do ba Túc mua về, ban đầu là dùng để dạy viết chữ cho bé con, sau này lại bị Túc Minh dùng để vẽ linh tinh. Hai ngày trước, Túc Lê đã lôi nó ra từ đống đồ chơi và không bỏ lại chỗ cũ nữa.
“Các con đang làm gì thế?” Mẹ Túc tiến lại gần, thấy trên bảng trắng nhỏ có mấy hình vẽ lộn xộn, nhất thời bà ấy không đoán ra được bé con đang vẽ cái gì.
“Anh trai vẽ tranh!” Túc Minh ở bên cạnh nói thêm vào: “Một vòng, một vòng, rất đẹp!”
Túc Lê: “…”
Mẹ Túc hỏi: “Con đang vẽ gì vậy?”
Phong yêu thấy trận pháp ở trên bảng trắng nhỏ đã được vẽ gần như hoàn hảo, vào khoảnh khắc mà Túc Dư Đường tiến vào kia, nét vẽ của nhóc con đi được một nửa đột nhiên ngoặt sang một bên, bức vẽ Tụ Linh Trận còn chưa hoàn thành, giờ đã biến thành một đống đen xì, hoàn toàn không thể nhìn ra hình dạng ban đầu.
Nếu mang cái này vào Yêu giới rồi nói nó là Tụ Linh Trận cao cấp, không chừng anh ta sẽ bị các Yêu tộc khác mắng là não bị úng nước.
Túc Lê im lặng một hồi, dùng giọng của trẻ con trả lời: “… Hoa hoa.”
Mẹ Túc cầm chiếc bảng trắng nhỏ kia lên rồi hỏi: “Mẹ có thể vẽ cùng bé con được không?”
Đúng lúc này Túc Minh cũng chen vào: “Mẹ ơi, con cũng muốn học!”
“Được, được, được, để mẹ dạy các con vẽ nhé.”
Phong yêu cảm thấy mình không giúp được gì nên định đi ra ngoài làm ngũ cốc cho mấy đứa nhóc.
Kỹ năng nấu nướng của anh ta ban đầu vẫn chưa thể đưa lên bàn ăn, đến bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng được Túc Lê công nhận, cậu bảo rằng nếu cho thêm ít đường nữa thì sẽ ngon hơn. Anh ta không rõ cho thêm một ít là bao nhiêu, vì thế mỗi lần anh ta đều cho thêm khoảng nửa muỗng, hôm qua Túc Lê bảo vị hơi nhạt, vậy hôm nay chắc phải thêm nửa muỗng nữa.
Đến khi làm xong, anh ta thấy trợ lý Tiểu Lâm đã đến, cô ấy còn mang theo một số đồ vật, cô ấy và Túc Dư Đường cầm chìa khóa đi đến phòng bên cạnh.
“Chiều nay tôi có chút việc, sẽ có nhân viên công tác đến đây.” Mẹ Túc nói với Phong yêu: “Đến lúc đó ngoài sân vườn có thể sẽ hơi ồn ào, nếu bé con thấy sợ hãi, cậu hãy dẫn mấy đứa vào trong phòng nhé.”
Túc Lê đang bị bắt học vẽ nghe thấy vậy thì ngừng lại một lúc.
Có những người khác đến đây sao? Vậy thì…
*
“Chuyển đồ nhẹ nhàng một chút, tránh làm hỏng đồ bên trong.”
“Đây có phải là nhà của cô Túc không? Xa thật đấy, tôi còn tưởng cô Túc sống ở nội thành cơ.”
“Hình như cô Túc không thích môi trường ở thành thị lắm, tôi từng xem một bài phỏng vấn của bà ấy, hình như bà ấy nói là không khí ở nông thôn trong lành hơn, thích hợp để sinh sống.”
Chiếc xe tải dừng trước cổng biệt thự nhà họ Túc, các nhân viên công tác nhìn vào căn biệt thự nhỏ nằm trong núi sâu này, bọn họ dựa theo địa chỉ do cô Túc gửi để tìm đường đến đây, sau khi vào thôn Tức Linh thì GPS không còn dùng được nữa, cuối cùng vẫn phải nhờ trợ lý của cô Túc đến đón bọn họ, rẽ trái rẽ phải mãi mới tìm được đường, nhưng khi bọn họ đi mấy vòng đến cuối thôn mà vẫn không thấy con đường này.