- Lời Khai Của Nghi Phạm -
Tạ Tinh Hà nhanh chóng bị đưa vào phòng thẩm vấn.
Cảnh sát hỏi thẳng: “Chiều thứ Tư tuần trước, lớp cậu học thực hành hóa học ở phòng thí nghiệm số 3, đúng không?”
Tạ Tinh Hà: “Đúng vậy.”
Cảnh sát: “Buổi thực hành có nhắc đến phosphor hữu cơ, và giáo viên hóa học có lấy một lọ thuốc thử để làm mẫu đúng không?”
Tạ Tinh Hà bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Cảnh sát: “Cuối cùng là cậu kiểm tra thuốc thử và cất lọ thuốc trở lại tủ?”
Tạ Tinh Hà im lặng một lúc, rồi nói: “Tôi là lớp trưởng, kiểm tra dụng cụ và thuốc thử sau khi làm xong thí nghiệm là trách nhiệm của tôi.”
Cảnh sát: “Lọ thuốc thử bị mất một nửa, có phải cậu lấy không?”
Tạ Tinh Hà nhíu mày: “Không, khi tôi kiểm tra thì lọ vẫn còn đầy.”
Các cảnh sát nhìn nhau. Họ thấy Tạ Tinh Hà rất bình tĩnh, không giống như đang nói dối, hơn nữa lời khai của y cũng không có sơ hở gì, nên cho y về trước, rồi gọi giáo viên hóa học vào.
Nghi phạm lớn nhất hiện tại Tần Vi Vi bước vào phòng thẩm vấn với vẻ mặt hoang mang.
Cô ấy ngồi xuống, hỏi với vẻ khó hiểu: “Cảnh sát, các anh muốn tìm hiểu điều gì?”
Cảnh sát nói: “Hôm qua cô xin nghỉ phép, nhưng chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát cả ngày và thấy cô đã quay lại trường lúc 11:20 và rời đi vào khoảng 11:40.”
Nghe đến đây, Tiêu Lâu khẽ giật mình, lập tức tập trung tinh thần.
Tần Vi Vi giải thích: “Tôi xin nghỉ để đưa ba tôi đi bệnh viện, nhưng phát hiện quên thẻ bảo hiểm y tế của ba ở trường nên đã bắt xe quay lại lấy.”
Cảnh sát: “Tức là, trong khoảng thời gian Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu tự sát, cô thực sự đang ở trường.”
Sắc mặt Tần Vi Vi thay đổi: “Chẳng lẽ các anh đang nghi ngờ tôi?!”
Cảnh sát nghiêm nghị: “Mời cô trả lời câu hỏi và hợp tác điều tra.”
Tần Vi Vi hít sâu một hơi, nói: “Khoảng thời gian đó, đúng là tôi có ở trường, còn gọi điện cho giáo viên thể dục hỏi thăm tình hình học sinh, thầy ấy nói đang tổ chức cho các em chơi bóng rổ. Tôi không hề biết Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu, tôi lấy thẻ bảo hiểm xong thì rời đi.”
Cảnh sát: “Tháng trước, bảo vệ làm mất chìa khóa, là cô nhặt được và trả lại cho anh ta?”
Tần Vi Vi gật đầu: “Đúng vậy.”
Cảnh sát: “Vậy, cô hoàn toàn có thể đã đánh thêm một chiếc chìa khóa lên sân thượng?”
Sắc mặt Tần Vi Vi trở nên vô cùng khó coi: “Ý anh là gì? Tôi đánh chìa khóa sân thượng để làm gì? Sau khi nhặt được chìa khóa, vì phải vội đi dạy nên tôi để ở văn phòng, tan học mới trả lại cho bảo vệ, biết đâu trong khoảng thời gian đó có người đã lấy chìa khóa đi thì sao!”
Cảnh sát: “Lọ phosphor hữu cơ này là do cô mua sao?”
Tần Vi Vi: “Đúng, tôi mua một lọ này để giảng giải cho học sinh về phosphor hữu cơ và vô cơ, để các em nhận biết loại độc chất này, tránh vô tình tiếp xúc. Tôi còn dạy các em kiến thức sơ cứu khi bị ngộ độc phosphor hữu cơ… Khoan đã, sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Cảnh sát: “Trong máu của nạn nhân có phát hiện phosphor hữu cơ, cô ấy đã bị trúng độc trước khi rơi xuống. Lọ thuốc thử trong phòng thí nghiệm hóa học đã bị lấy đi một nửa, Tạ Tinh Hà nói khi cậu ta kiểm tra thì lọ vẫn còn đầy. Người có thể tùy tiện lấy thuốc thử trong phòng thí nghiệm chỉ có cô.”
Mặt mày Tần Vi Vi tái mét: “Không phải tôi lấy!”
Cảnh sát: “Tần Vi Vi, cô bị nghi ngờ giết hại Ứng Tiểu Nhã, đây là lệnh bắt.”
Mặt Tần Vi Vi đầy vẻ khó tin: “Cảnh sát, các anh nhầm rồi! Tôi thực sự không lấy thuốc thử, cũng không đánh thêm chìa khóa nào, tôi quay lại trường chỉ để lấy thẻ bảo hiểm y tế của ba tôi, ba tôi có thể làm chứng…”
Cảnh sát: “Mời cô về đồn để tiếp tục điều tra.”
Cô ấy chưa kịp nói hết câu thì một chiếc còng số tám lạnh lẽo đã được đeo vào tay. Cảnh sát cầm lệnh bắt, đưa Tần Vi Vi đi với tư cách nghi phạm.
Tiêu Lâu vội vàng đi theo cảnh sát ra ngoài.
Ngu Hàn Giang giả vờ đi ngang qua, bước vào nhà vệ sinh, Tiêu Lâu cũng mặc áo choàng tàng hình đi vào theo.
Tiêu Lâu nói nhỏ bên tai Ngu Hàn Giang: “Tần Vi Vi có quá nhiều nghi điểm, cô ấy từng nhặt được chìa khóa của bảo vệ, thời điểm xảy ra vụ án có quay lại trường, lại còn gọi điện cho giáo viên thể dục… còn trùng hợp là người đã mua phosphor hữu cơ.”
Lúc này, hiệu ứng áo tàng hình của Tiêu Lâu vẫn chưa hết, vì vậy Ngu Hàn Giang chỉ nghe được cậu nói, nhưng không thấy cậu ở đâu.
Tuy nhiên, Ngu Hàn Giang vẫn rất bình tĩnh, nói chuyện với không khí như không có chuyện gì: “Vì vậy, cảnh sát đã đưa cô ấy về điều tra?”
Đúng lúc này, áo tàng hình của Tiêu Lâu hết tác dụng, cậu đột ngột xuất hiện bên cạnh Ngu Hàn Giang.
Ngu Hàn Giang liếc nhìn cậu, hỏi: “Giáo sư Tiêu thấy sao?”
Tiêu Lâu cau mày: “Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”
Ngay lúc đó, mang hình trong suốt của cả hai cùng lúc hiện lên thông báo:
[Kết quả suy luận phòng bí mật 3 Cơ: Hung thủ là giáo viên hóa học Tần Vi Vi? Đúng/Không đúng.]
[Lưu ý: Suy luận sai sẽ dẫn đến vượt ải thất bại và bị đưa vào phòng bí mật Ác mộng để chịu phạt.]
Hai người nhìn nhau, đồng thời nhấn “Không đúng”.
Họ đồng thanh nói: “Tần Vi Vi không phải hung thủ.”
Ngu Hàn Giang nhìn Tiêu Lâu với vẻ tán thưởng, hỏi: “Cậu phân tích thế nào?”
Tiêu Lâu sắp xếp lại suy nghĩ, nói: “Thứ nhất, cô Tần có chìa khóa phòng thí nghiệm hóa học, nếu cô ấy muốn lấy phosphor hữu cơ thì không cần phải cạy khóa, nhưng tối qua chúng ta kiểm tra phòng thí nghiệm thì thấy ổ khóa có dấu vết bị cạy. Thứ hai, cô ấy là giáo viên hóa học, nếu thực sự muốn giết Ứng Tiểu Nhã, cô ấy có rất nhiều cách, không cần thiết phải lấy chất độc từ phòng thí nghiệm, để lại manh mối lớn như vậy.”
Cậu dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Theo kết quả kiểm tra của pháp y, Ứng Tiểu Nhã bị trúng độc, nguồn gốc chất độc là socola mà Du Huy đưa cho cô ấy. Nhưng lượng độc mà socola có nhân chứa được rất hạn chế, liều lượng phosphor hữu cơ này không gây chết người. Trừ trường hợp Ứng Tiểu Nhã đói đến mức ăn hết cả hộp socola — nhưng trong cặp của Du Huy vẫn còn rất nhiều socola, chứng tỏ Ứng Tiểu Nhã chỉ ăn một hoặc hai viên.”
Nhớ lại lời khai của Dịch Như hôm qua, trong giờ thể dục, các bạn nam đang chơi bóng rổ, hai người quay lại tòa nhà dạy học, Ứng Tiểu Nhã nói đói bụng, bảo Dịch Như đi mua đồ ăn. Trong lúc Dịch Như đi mua khoai tây chiên ở cửa hàng, Ứng Tiểu Nhã có thể vì quá đói nên đã ăn một viên socola.
Trong giờ chạy thể dục của tiết Ngữ văn, Du Huy đã đưa cho Ứng Tiểu Nhã một viên socola, Ứng Tiểu Nhã bỏ vào túi.
Tiêu Lâu đã chú ý đến cảnh tượng này — viên socola mà Du Huy đưa cho cô ấy là loại hình cầu, đường kính khoảng 3cm, bọc giấy gói màu vàng, socola Ứng Tiểu Nhã ăn có lẽ chính là viên này.
Lượng chất độc trong một viên socola có nhân rất thấp, sẽ không khiến người ăn tử vong ngay lập tức, nhưng ngộ độc phospho hữu cơ cấp tính vẫn sẽ xuất hiện các phản ứng như co đồng tử, run cơ, chỉ cần cấp cứu kịp thời sẽ không sao.
Sau khi ăn socola, Ứng Tiểu Nhã đã lên sân thượng và rơi xuống tử vong.
Cuối cùng, Tiêu Lâu khẳng định: “Nguyên nhân thực sự cái chết của cô ấy vẫn là do rơi từ trên cao dẫn đến vỡ xương sọ và xuất huyết não, liều lượng độc trong socola không gây chết người.”
Sau khi nghe phân tích chuyên môn về liều lượng chất độc của Tiêu Lâu, Ngu Hàn Giang càng thêm chắc chắn về suy luận của mình.
Anh hạ giọng nói: “Socola của Du Huy đã bị người khác động tay động chân, bề ngoài thì có vẻ như Tần Vi Vi có đủ thời gian gây án, và tất cả các nghi điểm đều hướng về cô ấy… Nhưng cảnh sát đã bỏ qua một điểm mấu chốt.”
Ngu Hàn Giang nhìn Tiêu Lâu, hỏi cậu một câu: “Nếu cậu muốn giết một người, sau khi đã đầu độc họ, cậu có còn rườm rà đẩy họ xuống lầu nữa không?”
Mắt Tiêu Lâu sáng lên.
— Đúng vậy, đầu độc và rơi từ trên cao, đều là những cách có thể giết người, không cần thiết phải làm đến hai lần!
— Điều này chẳng khác nào “tự rước họa vào thân”.
Nếu hung thủ muốn đầu độc Ứng Tiểu Nhã, trước tiên, hắn sẽ không dùng “socola có nhân” - loại thực phẩm chứa lượng độc rất ít, lại còn để trong hộp socola của Du Huy… Lỡ như Du Huy ăn phải thì sao? Thế thì chẳng phải sẽ đầu độc nhầm Du Huy sao? Cách tốt hơn là bí mật bỏ một lượng lớn độc vào thức ăn của Ứng Tiểu Nhã, đảm bảo có thể giết chết cô.
Còn nếu hung thủ muốn đẩy Ứng Tiểu Nhã từ trên lầu xuống để cô té chết, giả mạo thư tuyệt mệnh, tạo hiện trường giả Ứng Tiểu Nhã tự sát, thì càng không cần thiết phải đầu độc, ngược lại còn khiến cảnh sát phát hiện chất độc trong cơ thể Ứng Tiểu Nhã.
Tiêu Lâu xoa cằm suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chẳng lẽ là hai người cùng gây án? Nhưng hai người mâu thuẫn với nhau, nên mới để lại sơ hở?”
Ánh mắt Ngu Hàn Giang sâu xa: “Chính xác.”
Đây là điều Ngu Hàn Giang đã suy nghĩ kỹ sau khi sắp xếp lại toàn bộ manh mối trong hai ngày qua, cũng như lời khai của tất cả các nghi phạm, anh mới hiểu ra.
— Vụ án của Ứng Tiểu Nhã, thực chất có thể chia thành hai phần riêng biệt.
Phần đầu tiên của vụ án là một vụ đầu độc.
Hung thủ chưa chắc đã muốn giết chết Ứng Tiểu Nhã, bởi vì phương pháp đầu độc là thông qua socola của Du Huy. Hung thủ biết Du Huy thường xuyên cho Ứng Tiểu Nhã ăn socola, vì vậy, việc đánh tráo socola kẹp nhân sẽ có 50% khả năng đầu độc Du Huy và 50% khả năng đầu độc Ứng Tiểu Nhã. Hiện tại vẫn chưa thể xác định được hung thủ là ai và mục đích của hắn là gì. ( truyện trên app t.y.t )
Nhưng có thể khẳng định rằng, phương pháp đầu độc của hắn không nhằm trực tiếp giết chết Ứng Tiểu Nhã.
Không ai ăn hết mấy chục viên socola cùng một lúc, nửa lọ phosphor hữu cơ được phân tán trong mấy chục viên socola, lượng độc tố trong mỗi viên không đủ để giết người, nhưng đủ để gây chú ý — có lẽ, hung thủ đang cố gắng nhắc nhở điều gì đó bằng cách này.
Loại trừ Du Huy, cậu ta thích ăn socola và không có động cơ giết em gái mình. Dịch Như, Tạ Tinh Hà đều đáng nghi, ổ khóa phòng thí nghiệm đã bị cạy, tất cả các giáo viên biết Du Huy thường xuyên cho Ứng Tiểu Nhã ăn socola cũng đáng nghi không kém.
Phần thứ hai của vụ án là vụ rơi từ tầng cao xuống.
Hôm qua Ngu Hàn Giang đã khám nghiệm hiện trường trên sân thượng, dấu chân trên sân thượng lộn xộn, rất có thể có sự hiện diện của người thứ hai. Người này đã đẩy Ứng Tiểu Nhã xuống lầu, trực tiếp dẫn đến cái chết của cô. Hơn nữa, người này còn rất thông minh khi giả mạo chữ viết, tạo ra một "lá thư tuyệt mệnh" cho Ứng Tiểu Nhã, tạo ra giả thuyết Ứng Tiểu Nhã "tự sát".
Người này, mới chính là người thực sự muốn Ứng Tiểu Nhã chết!
Đáng tiếc, hắn/cô ta không biết rằng Ứng Tiểu Nhã đã bị đầu độc trước khi rơi xuống.
Cảnh sát đưa thi thể về, phát hiện Ứng Tiểu Nhã bị trúng độc, như vậy, cảnh sát sẽ nhanh chóng loại trừ khả năng Ứng Tiểu Nhã tự sát— lá thư tuyệt mệnh giả mạo của hung thủ, ngược lại đã trở thành sai lầm lớn nhất.
Pháp y kiểm tra nguồn gốc chất độc, cảnh sát khoanh vùng socola, lọ phosphor hữu cơ, phòng thí nghiệm, tất cả nghi ngờ đều hướng về giáo viên hóa học Tần Vi Vi.
Mặc dù cô Tần bị đưa đi điều tra, nhưng rất nhanh, cảnh sát cũng sẽ đưa ra kết luận rằng cô ấy không phải là hung thủ.
Bởi vì điều đó không hợp lý.
Không ai ngu ngốc đến mức đầu tiên đầu độc một lượng nhỏ độc tố, sau đó đẩy người ta xuống sân thượng và giả mạo thư tuyệt mệnh.
Vụ án sẽ nhanh chóng được tách ra.
Một người đã đánh tráo socola nhân có chứa độc tố, một người khác đã đẩy Ứng Tiểu Nhã xuống sân thượng, do hai người này không biết hành động của nhau nên đã tạo ra một sự hiểu lầm lớn.
Ngu Hàn Giang nhìn Tiêu Lâu, nói: "Tối qua có một trận mưa bão, trường học lộn xộn như vậy, chắc chắn hôm nay sẽ dọn dẹp quy mô lớn, hung thủ có thể tiêu hủy chứng cứ, chúng ta phải nhanh chân hơn hung thủ."
Tiêu Lâu cũng trở nên căng thẳng: "Đội trưởng Ngu muốn tìm chứng cứ ở đâu?”
Ngu Hàn Giang: "Thùng rác lớn nhất trong góc trường học."
***
Các tòa nhà dạy học và văn phòng của trường cấp 3 Phong Lâm đều có các thùng rác nhỏ, rác thải mà học sinh dọn dẹp hàng ngày sẽ được tập trung vào các thùng rác nhỏ này, sau đó công nhân vệ sinh sẽ gom rác lại vào thùng rác phía sau sân vận động.
Thùng rác này thường được dọn dẹp hai đến ba ngày một lần, sẽ có xe chở rác chuyên dụng đến chở hết đồ bên trong đi.
Tối qua do mưa bão dữ dội, khuôn viên trường ngổn ngang, sáng nay, sau khi công nhân vệ sinh dọn dẹp sân thể dục đã gom một lượng lớn lá cây, cành cây gãy, chậu hoa vỡ,... vào thùng rác, thùng rác này đã đầy, chắc chắn phải gọi xe chở rác đến dọn dẹp.
Khi Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu đến gần thùng rác, công nhân vệ sinh đang dọn rác.
Tiêu Lâu nhanh chóng bước tới, nói với công nhân vệ sinh: "Dì ơi, xin lỗi, cháu là giáo viên mới đến, hôm qua cháu vô tình làm rơi giấy tờ quan trọng vào thùng rác, cháu có thể tìm ở đây được không ạ?"
Dì công nhân vệ sinh nói: "Ồ, giấy tờ gì? Ở đây bẩn lắm, thầy đừng chạm vào, chúng tôi sẽ tìm giúp thầy."
Tiêu Lâu vẻ mặt lo lắng nói: "Là chứng chỉ hành nghề giáo viên của cháu, hôm qua khi vứt giấy vụn, cháu không nhìn kỹ nên đã vứt luôn vào đó, làm phiền dì tìm giúp cháu với, cháu đợi ở đây, cảm ơn dì."
Ngu Hàn Giang: "..."
Kỹ năng diễn xuất của giáo sư Tiêu rất tốt.
Với lý do này, hai người có thể quang minh chính đại đứng cạnh thùng rác quan sát.
Dì công nhân vệ sinh vừa lật rác vừa giúp hai người tìm chứng chỉ, miệng còn lẩm bẩm: "Sau này vứt rác phải kiểm tra cho kỹ nhé, thầy nói xem, chứng chỉ quan trọng như vậy, lỡ mất thì sao."
Tiêu Lâu gật đầu: "Là cháu quá sơ suất."
Đúng lúc này, mắt Ngu Hàn Giang đột nhiên nheo lại: "Chờ đã."
Công nhân vệ sinh ngẩn người: "Sao vậy thầy?"
Ngu Hàn Giang bước tới, cũng không ngại bẩn, cầm một đôi giày từ trong một đống giấy vụn và lá cây lộn xộn lên.
Đó là một đôi giày vải nữ, cỡ 37, giống với giày của Ứng Tiểu Nhã.
Công nhân vệ sinh thấy vậy, không khỏi nói: "Ai lại vứt giày đi vậy? Đôi giày này trông còn khá mới mà!"
Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu nhìn nhau.
Đã tìm thấy vật chứng quan trọng.
Dấu chân mà Ứng Tiểu Nhã để lại trên sân thượng lộn xộn như vậy là do có dấu chân của hai người — đối phương đã đi đôi giày giống hệt của cô. Còn mảnh khăn quàng cổ của cô bị bỏ lại trên sân thượng, chắc chắn là trước khi bị đẩy xuống, hai người đã xảy ra xô xát.
Hung thủ đã vứt đôi giày không vừa chân vào thùng rác, bởi vì hắn biết rõ hôm nay thùng rác của trường sẽ được dọn dẹp.
Chỉ cần xe chở rác chở rác đi, sẽ không còn chứng cứ nào nữa.
Đáng tiếc, Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu đã tìm thấy đôi giày này.
Đôi giày này đã chứng minh suy luận ban nãy của họ là chính xác.
Vụ án của Ứng Tiểu Nhã, có hai hung thủ cùng hành động!