- Bí Mật Đôi Giày -
Công nhân vệ sinh nhanh chóng lục tung thùng rác, quay sang nói với Tiêu Lâu: "Thầy ơi, không có giấy tờ của thầy ở đây?"
Tiêu Lâu mỉm cười: "Phiền dì quá, cháu về tìm lại cho kĩ xem sao, có khi cháu chưa vứt cũng nên."
Dì công nhân vệ sinh nhiệt tình nói: "Vậy thầy tìm lại kỹ nhé, tôi cũng sẽ để ý giúp thầy, nếu tìm thấy trong thùng rác, tôi sẽ mang đến phòng tìm đồ thất lạc của trường."
Tiêu Lâu gật đầu: "Vâng, cảm ơn dì."
Cậu nháy mắt với Ngu Hàn Giang. Anh hiểu ý, cầm đôi giày cùng Tiêu Lâu quay người rời đi.
Dì công nhân vệ sinh nhìn theo bóng lưng hai người, có lẽ đang thắc mắc – tại sao thầy giáo lại lấy đôi giày được tìm thấy trong thùng rác?
Lúc này đang là giờ học, sân trường vắng tanh.
Hai người đi đến một góc khuất, Ngu Hàn Giang ngồi xổm xuống kiểm tra kĩ vật chứng.
Đó là một đôi giày vải trắng rất phổ biến, cùng kiểu với đôi giày mà Ứng Tiểu Nhã đã mang khi chết. Đế giày có các đường vân chéo nhau, dẫm lên đất sẽ tạo thành dấu chân đặc biệt, mép giày có logo thương hiệu rất rõ ràng.
Tiêu Lâu nhìn đôi giày, trầm ngâm: "Tôi thấy khá nhiều học sinh trong trường mang giày hiệu này, chắc là một thương hiệu khá phổ biến. Đôi giày này còn rất mới, vậy mà lại bị vứt đi, rõ ràng hung thủ muốn phi tang chứng cứ... Hàn Giang, anh nghĩ chủ nhân của đôi giày này có thể là ai?"
Ngu Hàn Giang kiểm tra cẩn thận đôi giày từ trong ra ngoài, nói: "Nếu hung thủ đúng là đi giày size 37, thì việc mua một đôi giày vải phổ biến như thế này cũng không có gì lạ, cô ta hoàn toàn có thể giữ lại đôi giày, không cần thiết phải vứt vào thùng rác. Hung thủ nhất định phải xử lý đôi giày này, chỉ có một lý do – chân của cô ta không cùng cỡ với Ứng Tiểu Nhã, mang đôi giày này không vừa. Một khi bị phát hiện, rất dễ gây ra nghi ngờ."
Tiêu Lâu gật đầu tán thành: "Nói cách khác, hung thủ mua đôi giày cùng kiểu này chỉ để mang tạm thời, giả mạo dấu chân trên sân thượng, khiến mọi người lầm tưởng tất cả dấu chân trên sân thượng đều là của một mình Ứng Tiểu Nhã, để tin rằng Ứng Tiểu Nhã đã tự sát. Hung thủ này đã sớm để ý đến đôi giày của Ứng Tiểu Nhã, và lên kế hoạch giết người trên sân thượng — xem ra là đã có chủ mưu từ trước." (App T-Y-T)
"Ừ, vì vậy cô ta mới phải xử lý chứng cứ." Ngu Hàn Giang cau mày quan sát đôi giày, một lúc sau mới nói: "Tôi cho rằng, khả năng hung thủ là nữ cao hơn."
Tiêu Lâu nhìn anh với vẻ nghi hoặc: "Tại sao không phải là nam?"
Ngu Hàn Giang phân tích chi tiết: "Đây là điển hình của vụ án người quen gây ra. Ứng Tiểu Nhã từ lớp 12-3, đi qua hành lang trên không đến tòa Hành Tri, rồi từ góc khuất camera leo lên tầng bảy, đoạn đường này không ngắn, nếu cô ấy bị ép đi, thì trong suốt quá trình sẽ không thể im lặng, một khi cô ấy hét lên, hoặc chống cự, các lớp học xung quanh sẽ nghe thấy."
Tiêu Lâu phụ họa: "Nhưng từ đầu đến cuối Ứng Tiểu Nhã đều rất im lặng, quá trình rơi xuống không ai hay biết, rõ ràng là cô ấy tự nguyện đi theo hung thủ lên sân thượng."
Ngu Hàn Giang quay đầu nhìn Tiêu Lâu, nói: "Nếu hung thủ là nam, mang đôi giày nữ size 37 không vừa chân, chắc chắn sẽ khiến Ứng Tiểu Nhã cảnh giác và nghi ngờ. Hơn nữa, hung thủ cũng không có thời gian để lại một đôi giày trên sân thượng để thay, một khi đối phương cúi xuống thay giày, Ứng Tiểu Nhã sẽ nhận ra điều bất thường, bỏ chạy hoặc kêu cứu. Vì vậy, chắc là hung thủ đã trực tiếp mang đôi giày này để đi tìm Ứng Tiểu Nhã."
Chân đàn ông thường trên size 40, mang giày vải size 37 căn bản không thể xỏ vào, nhón chân mang, hoặc mang như dép, đều sẽ rất kỳ lạ, lỡ gặp người trên đường thì khó mà giải thích được. Hơn nữa, nếu có đàn ông mang giày vải size 37 cùng kiểu đến tìm Ứng Tiểu Nhã, cô ấy chắc chắn sẽ nhận ra điều bất thường, sẽ không ngốc nghếch đi theo đối phương lên sân thượng.
Trừ khi là nữ.
Nếu chân đối phương là size 35, 36, đều có thể dễ dàng xỏ vào giày size 37, chỉ cần nhét thêm ít giấy vào gót chân, rồi buộc chặt dây giày, giày cũng sẽ không dễ rơi. Hoặc là size 38, cũng có thể cố gắng nhét vào, mang tạm đôi giày size 37, chỉ là chân sẽ hơi khó chịu, nhưng mang trong thời gian ngắn thì hoàn toàn có thể bỏ qua điểm này.
Chân hơi nhỏ hơn hoặc hơi lớn hơn, đều rất khó nhận ra đôi giày không vừa. Thêm vào đó, loại giày này rất phổ biến, nhiều người trong trường mang, giáo viên nữ, học sinh nữ mang giày hiệu này, Ứng Tiểu Nhã nhất thời cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Tiêu Lâu cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Nếu là nữ gây án... Dịch Như, tôi nhớ chiều cao của cô ấy thấp hơn Ứng Tiểu Nhã nửa cái đầu, chân chắc cũng cỡ nhau, mang giày cùng kiểu với Ứng Tiểu Nhã cũng không dễ bị chú ý."
Cậu dừng lại, tiếp tục phân tích: "Hơn nữa, lời khai của Dịch Như rất phiến diện, lúc đó cô ấy quay về lớp học chung với Ứng Tiểu Nhã, cho dù lúc ấy xảy ra chuyện gì, thì bây giờ cũng đã chết không đối chứng. Cô ấy nói đi mua khoai tây chiên ở cửa hàng tạp hóa, và đúng là chủ cửa hàng cũng đã gặp cô ấy... Nhưng, nếu họ lên sân thượng trước, cô ấy đẩy Ứng Tiểu Nhã xuống, rồi chạy đi mua khoai tây chiên, sau đó quay lại giả vờ chứng kiến Ứng Tiểu Nhã rơi xuống thì sao?"
Nghe đến đây, Ngu Hàn Giang ngẩng đầu nhìn sân thượng ở phía xa, rồi nhìn về phía cửa hàng tạp hóa và vị trí Ứng Tiểu Nhã rơi xuống, anh nhanh chóng đưa ra kết luận, lắc đầu nói: "Không phải Dịch Như, không đủ thời gian."
Dù sao Tiêu Lâu cũng chỉ phân tích trên lý thuyết, việc tính toán thời gian gây án thực tế, vẫn là Ngu Hàn Giang có kinh nghiệm hơn.
Cậu nhìn theo hướng mắt của anh – tòa Hành Tri cao bảy tầng, Ứng Tiểu Nhã rơi từ tầng thượng xuống, cửa hàng tạp hóa cách tòa Hành Tri khá xa, nếu Dịch Như đẩy Ứng Tiểu Nhã xuống trước, rồi mới đi mua khoai tây chiên, quay lại tầng dưới giả vờ chứng kiến cảnh tượng bạn thân rơi xuống, thời gian này quả thực rất gấp gáp.
Tiêu Lâu nhớ lại hiện trường vụ án hôm qua, khi cảnh sát hỏi Dịch Như, cô ấy trả lời ngập ngừng, nhưng không có hiện tượng thở hổn hển sau khi vận động mạnh – hơi thở của cô ấy tương đối bình thường.
Trường học không có thang máy, trong thời gian ngắn như vậy, Dịch Như rất khó có thể chạy lên tầng bảy, đẩy bạn xuống, chạy xuống bảy tầng đến cửa hàng tạp hóa mua khoai tây chiên rồi chạy về tầng dưới giả vờ đi ngang qua, trừ khi cô ấy có tốc độ của vận động viên chạy marathon Olympic, và chạy liên tục vài nghìn mét cũng không thở dốc.
Tiêu Lâu bác bỏ phân tích của mình: "Xem ra, Dịch Như cũng có thể loại trừ, thời gian gây án quả thực không đủ. Cô ấy đã mua khoai tây chiên, chủ cửa hàng có thể làm chứng cứ ngoại phạm cho cô ấy."
Ngu Hàn Giang nhắc nhở: "Chúng ta vẫn nên tập trung vào các giáo viên nữ."
Cầm một đôi giày vào tòa dạy học quá lộ liễu, Ngu Hàn Giang suy nghĩ một chút, tiện đường ghé vào cửa hàng tạp hóa xin một cái túi giấy để đựng giày, bên trên đặt thêm cuốn vở vẽ bản đồ trường học lúc trước, trông giống như đang cầm một túi bài tập về nhà.
Hai người quay trở lại tòa dạy học.
Giáo viên hóa học của lớp 12-3 bị cảnh sát đưa đi, học sinh lớp 12-3 hoang mang lo lắng, ai nấy đều bồn chồn, không có tâm trạng học hành. Nhưng vì tiết hai đúng lúc là tiết Ngữ văn, giáo viên chủ nhiệm đích thân đến lớp duy trì trật tự, giao một đề văn, học sinh cũng không dám nói linh tinh, trong lớp yên tĩnh đến lạ thường.
Ba học sinh Du Huy, Tạ Tinh Hà, Dịch Như đều không có biểu hiện gì bất thường.
Tạ Tinh Hà cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, bút viết vun vút, dường như đã có cảm hứng, bài văn viết kín cả trang. Du Huy thì vò đầu bứt tai, dường như không biết viết gì. Dịch Như mếu máo cắn đầu bút, rõ ràng cũng không viết được.
Đề văn mà giáo viên giao là "Truy tìm", đề bài này quả thực khiến người ta đau đầu.
Ngu Hàn Giang quan sát một lúc, thấy trong lớp không có động tĩnh gì, liền nói: "Tạm thời trong lớp sẽ không có manh mối mới xuất hiện, chi bằng chúng ta đi kiểm tra xem, hôm qua lúc xảy ra vụ án, các giáo viên khác có tiết học nào không."
Giáo viên cấp ba không chỉ dạy một lớp, nếu không làm chủ nhiệm, thì đa số giáo viên đều phải dạy hai lớp, nếu không thì khối lượng công việc không đủ, cuối kỳ thi sẽ bị trừ điểm. Hôm qua Ứng Tiểu Nhã gặp chuyện là vào tiết bốn, nếu tiết kia giáo viên nào đó có tiết ở lớp khác, đang giảng bài, thì có thể loại trừ hoàn toàn nghi ngờ.
Thời khóa biểu dán trong lớp chỉ ghi các môn học như Ngữ văn, Hóa học, chứ không ghi tên giáo viên. Thời khóa biểu của giáo viên thì chỉ ghi lớp mình dạy, và thời gian lên lớp.
Tiêu Lâu suy nghĩ kỹ một chút, nói: "Anh văn, Vật lý, Hóa học, Sinh học, bốn môn này giáo viên đều là nữ, chiều cao cũng đều từ 1m6 đến 1m7, có thể mang giày size 37. Ngoài giáo viên Hóa học ra, ba người còn lại trong tiết bốn hôm qua có tiết học nào không, chúng ta có thể đến văn phòng xem thời khóa biểu của họ."
Ngu Hàn Giang nói: "Văn phòng Ngữ văn cũng phải đi một chuyến, còn một giáo viên nữ nữa, cần chúng ta chú ý."
Tiêu Lâu ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại: "Anh nói là, giáo viên Ngữ văn đột ngột xông vào lúc giáo viên chủ nhiệm đang nói chuyện với Ứng Tiểu Nhã? Cô ấy cũng là nữ, có lẽ cũng có khả năng gây án?"
Ngu Hàn Giang nghiêm mặt, nhỏ giọng nói: "Giáo viên này đến quá đúng lúc. Lúc đó, Ứng Tiểu Nhã chắc chắn sẽ nói ra lý do khiến thành tích của mình giảm sút, lý do này rất quan trọng, rất có thể trực tiếp dẫn đến cái chết của cô ấy. Tiếc là cô ấy vừa định nói ra thì có người ngoài vào, cắt ngang lời cô ấy."
Tiêu Lâu nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lập tức tán thành: "Đúng vậy, thời điểm cô ấy vào quả thực rất khéo."
Ứng Tiểu Nhã vừa định nói "Dạo này thành tích của em giảm sút, thật ra là bởi vì...", đúng lúc này, nữ giáo viên trẻ đẩy cửa bước vào, Ứng Tiểu Nhã lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Nữ giáo viên này rất có thể có liên quan đến vụ ngã lầu của Ứng Tiểu Nhã, cô ta cố tình vào để cắt ngang.
Nhưng cũng có thể, đây chỉ là "nhân vật thúc đẩy cốt truyện" do phòng bí mật sắp đặt – nếu lúc đó cô ta không vào, một khi Ứng Tiểu Nhã nói ra sự thật, thì mọi chuyện sau đó sẽ không xảy ra.
Nhưng điều tra một chút cũng không sai.
Họ không thể bỏ qua bất kỳ ai có hiềm nghi.