Hoàng cung.
Cư An Điện.
Đây là nơi các công chúa của Đại Chu sống trước khi xuất giá. Tuy nhiên, triều đại này chỉ có duy nhất một vị công chúa, mà nàng còn chưa đến tuổi cập kê, vẫn sống trong hậu cung cùng một vị chủ vị nương nương.
Vì vậy, Cư An Điện đành bỏ trống.
Cho đến hơn hai năm trước, nơi này đón một tiểu hoàng tử mới chào đời được vài ngày.
Hiện tại, đang là mùa đông lạnh giá.
Trong gian phòng chính của Cư An Điện, cái lạnh đủ để đóng băng mọi thứ. Cả phòng chỉ có một chậu than nhỏ nhoi, ánh lửa leo lét.
Trên giường, một đứa trẻ gầy yếu như mèo, chưa đầy ba tuổi, đang uể oải nằm sấp bên mép giường. Hắn dựa vào tay của một tiểu thái giám, từng ngụm từng ngụm uống thuốc.
“Điện hạ, có đắng không? Nô tài còn một viên kẹo đây.”
Tiểu thái giám Diệp Tiểu Viễn lấy từ trong áo ra một viên kẹo nhỏ bằng móng tay, nhìn trông rẻ tiền vô cùng. Trong thế giới hiện đại, thứ này đã sớm bị đào thải, nhưng đối với hiện tại, đó quả là một báu vật hiếm hoi.
Thuốc đắng đến mức khó nuốt nổi.
Khúc Độ Biên lắc đầu, giọng nhỏ xíu: “Uống xong rồi ăn.”
Đôi mắt Diệp Tiểu Viễn lại đỏ hoe: “Điện hạ, bọn họ đúng là ức hiếp người quá đáng. Nếu không phải vì ngài bệnh nặng, thuốc này chắc chắn không có mà uống, đừng nói đến viên kẹo này.”
Khúc Độ Biên im lặng, lẳng lặng uống hết chén thuốc, rồi há miệng ăn viên kẹo kia. Sau đó, hắn cuộn mình vào chăn, thứ chăn chẳng có bao nhiêu hơi ấm, để mặc vị ngọt dịu dàng tan ra trong miệng. Trong lòng hắn thở dài một hơi sâu kín.
Cách phát âm ngôn ngữ hiện đại và ngôn ngữ cổ đại thực sự khác biệt rất lớn. Dù hắn đã kế thừa trí nhớ và bản năng của cơ thể nguyên chủ, nhưng vẫn khó mà quen được.
Hắn vốn không phải người của thời đại này.
Kiếp trước, vì một số lý do, hắn tham gia một chương trình tuyển chọn tài năng rất nổi tiếng và thành công debut ở vị trí center.
Trong chương trình, hắn đã lợi dụng những thực tập sinh chơi xấu với mình, cùng với một vị huấn luyện viên bị mua chuộc để chơi trò bẩn. Hắn thuận thế tạo dựng hình tượng một kẻ đáng thương đầy bi kịch. Chính sự oán hận của và tình yêu thương từ fan hâm mộ đã giúp hắn trải sẵn một con đường ngập tràn ánh hào quang.
Nhưng kết quả lại là, kể từ khi chương trình tuyển chọn bắt đầu, fan hâm mộ của hắn ngày càng đặt hắn lên một chiếc “kính lọc” hoàn mỹ. Sau khi hắn debut, họ không ngừng tin rằng hắn bị công ty chèn ép, bóc lột đến mức sắp kiệt sức.
Hắn càng giải thích rằng công ty đối xử với mình rất tốt, fan hâm mộ càng nghĩ rằng hắn bị công ty bất lương ép buộc đến không thể lên tiếng.
Khúc Độ Biên: “Mình là cây hái ra tiền của công ty, nếu công ty bạc đãi mình chẳng khác gì tự vứt tiền qua cửa sổ cả. Mình thực sự ổn mà.”
Fan hâm mộ: “Nhìn xem, cậu ấy đã bị ép đến mức này rồi, còn phải nói giúp cho công ty. Không phải cây hái ra tiền là người làm việc nhiều nhất sao?! Cậu đừng nói nữa, bọn mình hiểu hết mà!”
Khúc Độ Biên: ‘…Thôi được, các cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ.’
Đang trên đà trở thành một trong những lưu lượng hàng đầu trong giới, fan hâm mộ sau này của hắn, dưới sự “tẩy não” của các tiền bối, cũng tin rằng hắn là một “tiểu đáng thương” trăm năm khó gặp. Càng nổi tiếng, lịch trình càng dày đặc, thì chiếc kính lọc “ đứa bé nhà tôi bị bắt nạt thảm thương” càng dày thêm.
Cuối cùng, một ngày nọ, trong khi Khúc Độ Biên vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, một nhóm nam nữ trẻ tuổi hô vang: “Cậu ấy chỉ còn có chúng tôi thôi!” đã trực tiếp xông đến dưới tòa nhà công ty.
Lúc tham gia chương trình tuyển chọn, hắn đúng là rất thích diễn, nhưng cũng thực sự rất cưng chiều fan.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy áy náy với hành vi của mình, cũng chưa từng phụ lòng bất kỳ tình yêu chân thành nào. Người yêu thương hắn thì vẫn cực kỳ yêu thương hắn, người ghét hắn thì vẫn cực kỳ căm hận hắn.
Hôm đó, hắn rất kiên nhẫn trấn an những fan hâm mộ đang phẫn nộ thay mình, sau đó lên xe đi đến địa điểm làm việc. Nhưng trên đường, một anti-fan cực đoan đã lái xe tải lao thẳng vào hắn.
Tuổi 19, thanh xuân rực rỡ, ra đi khi đang trên đỉnh cao.
Lần tiếp theo mở mắt, hắn đã trở thành tiểu hoàng tử cùng tên cùng họ, một đứa trẻ bị phụ hoàng ghẻ lạnh, mẫu phi đã sớm qua đời, lại còn bị trói buộc với thứ gọi là hệ thống 【Mô phỏng bệnh tật】.
Khúc Độ Biên thở dài.
Hắn không khỏi cảm thán, cũng không biết sau khi mình chết, những fan vừa được hắn trấn an quay về liệu có phát điên không, và công ty có xử lý nổi tình hình rối ren đó hay không.
Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, cuối cùng hắn vẫn phải chấp nhận thực tại, bắt đầu nghiên cứu cái hệ thống mô phỏng trong đầu mình.
Sau vài phút tìm hiểu đơn giản, hắn phát hiện ra hệ thống mô phỏng này dường như không có hệ thống trí tuệ nhân tạo thực sự, nó chỉ trả lời được vài câu hỏi cơ bản.
Giao diện của hệ thống mô phỏng cực kỳ sơ sài, chỉ có ba mục lớn:
【Cách tăng tuổi thọ:
1. Mỗi ngày điểm danh luyện võ, +1 ngày tuổi thọ. Điểm dang luyện võ liên tục 15 ngày, nhận 1 lần quay thưởng.
2. Mỗi lần nộp một bài cảm nhận bệnh tật đạt chuẩn, +90 ngày tuổi thọ.
3. Mỗi khi tăng độ hảo cảm của một người không có quan hệ máu mủ vượt quá 60, +1 năm tuổi thọ.】
【Tuổi thọ còn lại: 3 ngày 】
【Túi đồ của hệ thống mô phỏng: Trống rỗng】
Khúc Độ Biên nhìn dòng chữ 【Tuổi thọ còn lại: 3 ngày 】, suýt nữa thì bật khóc.
Xuyên không thì xuyên không đi, nhưng tại sao lại chỉ còn mỗi chút xíu tuổi thọ thế này!
Không còn cách nào khác, để có thể sống tiếp, hắn đành phải kiểm tra kỹ ba cách tăng tuổi thọ kia.
Bằng ý niệm, hắn nhấn vào từng mục, bên trong liền hiện ra phần giới thiệu chi tiết.
Ví dụ như cách đầu tiên, điểm danh luyện võ, hắn phát hiện hiện tại chỉ có thể tập Thái Cực Quyền.
Thái Cực Quyền thì hắn từng thấy các ông bà cụlớn tuổi tập trong công viên, nhìn có vẻ quen mắt, nhưng đến lúc tự mình tập thì chẳng biết bắt đầu từ đâu. Còn cách thứ ba, tăng độ hảo cảm lên 60, lại càng khó hơn, vì để làm được điều đó không phải chuyện ngày một ngày hai.
Thế nên, hắn quyết định tập trung vào cách thứ hai.
【Nộp bài cảm nhận bệnh tật
Trạng thái: Đã nộp 0 bài
Hiện tại có thể mô phỏng các bệnh: Sốt [Cấp độ 1, Cấp độ 2, Cấp độ 3]
Lưu ý:
1. Thời gian mô phỏng có thể tùy chỉnh, tối thiểu không dưới 24 giờ.
2. Mỗi bài cảm nhận bệnh tật được viết với giá trị thực 100% sẽ tăng 90 ngày tuổi thọ. Nếu giá trị thực thấp hơn 100%, tuổi thọ nhận được sẽ giảm theo tỷ lệ phần trăm tương ứng. 】
Ý nghĩa của điều này là hắn phải trải qua trạng thái mô phỏng bệnh tật, rồi viết lại cảm giác khi bị bệnh, với thời gian trải nghiệm ít nhất một ngày.
Cảm giác khi bị bệnh có thể điều chỉnh mức độ thực tế, nhưng nếu giảm độ chân thực, tuổi thọ nhận được cũng sẽ giảm.
Ví dụ, nếu điều chỉnh độ chân thực xuống 80%, mức độ khó chịu sẽ giảm bớt, nhưng tuổi thọ nhận được sẽ là 90 x 0,8 = 72 ngày.
Khúc Độ Biên cẩn thận chọn【Sốt – Cấp độ 1】, đặt thời gian tối thiểu là một ngày, và điều chỉnh độ chân thực lên 100%.
Kiếp trước đã quen với sự phù phiếm và ra đi khi còn quá trẻ, giờ đây hắn chỉ có một mong muốn duy nhất là sống thật tốt. Khó chịu một chút thì cứ chịu, chỉ cần được sống tiếp là được.
Kết quả là, cái gọi là viết bài cảm nhận bệnh tật đó không phải viết trong đầu, mà phải viết tay, hơn nữa còn phải dùng văn tự của Đại Chu! Rõ ràng chữ trên hệ thống mô phỏng là chữ Hán hắn quen thuộc!
Nhưng—
Ở cái nơi quái quỷ như Cư An Điện này, ngay cả cơm còn không đủ ăn, làm gì có bút, mực, giấy, hay nghiên mực!
Tại sao một việc quan trọng như vậy lại không thông báo sớm, mà phải đợi đến lúc hắn bắt đầu phát sốt thì mới nhảy ra một lời nhắc nhở như thế chứ?
Chửi thầm vài câu trong lòng, hắn lại nằm bẹp xuống, chẳng còn sức mà giận dỗi thêm.
Cư An Điện này lạnh lẽo đến mức ngay cả chuột cũng không buồn ghé qua. Người duy nhất chịu chăm sóc vị tiểu hoàng tử này chỉ có một thái giám tên Diệp Tiểu Viễn.
Diệp Tiểu Viễn tầm khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, từng nhận ân huệ từ mẫu phi của tiểu hoàng tử. Là người biết ơn, nếu không nhờ có hắn ta, tiểu hoàng tử e rằng đã không qua nổi hai tuổi, chứ đừng nói đến việc cầm cự được đến lúc hắn xuyên đến.
Diệp Tiểu Viễn rất cẩn thận, gần như ngay khi Khúc Độ Biên vừa sốt lên một chút đã phát hiện điều bất thường.
Trong cung, trẻ nhỏ phát sốt rồi chết yểu không phải chuyện hiếm. Cậu thiếu niên run rẩy quấn Khúc Độ Biên trong một lớp chăn dày cộp, mặt tái nhợt chạy đi xin thuốc.
Sau nửa ngày vất vả, thuốc đã được đút vào miệng, nhưng hắn ta vẫn không yên tâm, cứ ngồi canh chừng bên cạnh.
Về phần Khúc Độ Biên, sau khi biết mình không thể viết cảm nhận, hắn lập tức điều chỉnh độ chân thực của mô phỏng về mức 0. Vì vậy, mặc dù cơ thể hắn nóng rực và rã rời, bản thân hắn lại chẳng hề cảm thấy khó chịu chút nào.
À, ngoài việc rất mệt mỏi, chủ yếu là vì cơ thể non nớt này thật sự quá yếu ớt.
Mô phỏng sốt - Cấp độ 1 còn lại 18 giờ 36 phút.
Cơ thể nhỏ bé và yếu đuối khiến hắn không thể làm gì nhiều trong khoảng thời gian này.
Khúc Độ Biên cắn miếng đường trong miệng để xua đi vị đắng, ánh mắt mơ màng nhìn lên trần, trong lòng tự hỏi, tại sao cái trình mô phỏng này không có chức năng chiếu phim.
Lúc này, Diệp Tiểu Viễn đang ngồi bên cạnh canh chừng, nhìn Khúc Độ Biên như thể đang bị sốt mê man.
Hắn nhẹ nhàng tiến lại, như mọi lần vỗ vỗ lên chăn, dịu dàng nói: “Điện hạ mệt rồi, ngủ đi, có muốn nô tài hát cho người nghe không?”
Khúc Độ Biên yếu ớt đáp: “Diệp Bán Bán, trưa nay ăn gì vậy...”
Diệp Tiểu Viễn đáp: “Không biết nữa, nô tài một lát sẽ đi qua đại thiện phòng xem thử, điện hạ có đói không?”
Khúc Độ Biên nói: “Một chút.”
Trong ký ức hạn chế của cơ thể này, hắn chưa từng ăn được món gì ngon, so với việc đói bụng, hắn càng lo lắng cho sinh mạng của mình.
Nếu không nghĩ cách, hai ngày sau tuổi thọ sẽ hết, hắn vẫn sẽ chết.
Vì vậy, Diệp Tiểu Viễn nghe thấy tiểu hoàng tử nhà mình lẩm bẩm nói: “Khi nào ra ngoài, đi hỏi xem có cung nữ hay thái giám nào biết Thái Cực Quyền không.”
Diệp Tiểu Viễn ngẩn người một lúc, cảm thấy tiểu hoàng tử bị sốt đến mức bắt đầu nói những lời mê sảng, lo lắng khuyên nhủ: “Vâng.”
Rồi hắn tiếp tục ngồi canh chừng cho đến khi Khúc Độ Biên chìm vào giấc ngủ.
-
Diệp Tiểu Viễn cúi đầu, quấn chặt bộ y phục thái giám rách nát để chống chọi lại cái lạnh, vội vã bước về phía đại thiện phòng.
Cư An Điện và đại thiện phòng cũng cách xa nhau.
Lẽ ra, nếu hoàng tử hay công chúa không sống trong hậu cung, ba bữa ăn mỗi ngày đều phải được gửi từ đại thiện phòng, nhưng trong cung, những việc lẽ ra phải có này, một khi đã mất quyền lực mà còn yêu cầu, sẽ bị coi là “không biết tự lượng sức mình.”
Đại thiện phòng là nơi phụ trách nấu ăn cho các chủ tử trong cung, còn thức ăn của hoàng đế thì do ngự thiện phòng đảm nhiệm.
Hiện tại, các cung nữ và thái giám đến đây lấy cơm trưa, Diệp Tiểu Viễn đến sớm, người phân phát thức ăn là Phúc công công nhìn hắn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, giọng cao vút nói: "Ôi, đến sớm vậy, bình thường chưa thấy ngươi chăm chỉ như thế này."
Diệp Tiểu Viễn cúi người, cười lấy lòng: “Phúc công công nói gì vậy, bình thường đều đợi các chủ tử các cung đi hết rồi ta mới đến, nhưng hôm nay tiểu điện hạ bệnh nặng, ta nghĩ đến sớm để mang chút đồ nóng cho ngài ấy ăn.”
“Bệnh à?” Phúc công công hỏi.
Diệp Tiểu Viễn trả lời: “Chắc là vì trời lạnh, bị cảm lạnh rồi.”
Phúc công công dĩ nhiên biết tiểu hoàng tử đang ở Cư An Điện, trong cung, bất kể là hậu phi hay hoàng tử công chúa, một khi mất đi sự sủng ái của hoàng đế thì cuộc sống sẽ không dễ dàng gì.
“Cũng làm khó cho ngươi rồi, nhưng có lẽ đây lại là chuyện tốt. Trong cung, trẻ con thường khó sống sót, nếu... thì ngươi cũng coi như được giải thoát, không phải sao?” Phúc công công nói bóng gió, “Dù sau này đi đâu, cũng đều tốt hơn ở Cư An Điện.”
Diệp Tiểu Viễn đáp: “Cảm tạ công công chỉ điểm. Ta không có được tầm nhìn rộng lớn như công công, nhưng phận làm nô tài, chẳng phải đều là thân bất do kỷ hay sao.”
Phúc công công nghe lời tâng bốc thì tâm trạng phấn chấn, cũng đồng cảm với nửa câu sau của Diệp Tiểu Viễn, nên không làm khó thêm.
“Thôi được rồi, ta lát nữa cũng bận việc. Ngươi đi lấy bữa tối hôm nay đi, tiện thể cầm thêm một miếng bánh ngọt mà ăn.”
Diệp Tiểu Viễn cảm kích vô cùng, lời hay cứ thế mà tuôn ra.
Sau khi cẩn thận xếp đồ ăn cùng miếng bánh ngọt hiếm hoi vào hộp, rời khỏi đại thiểm phòng, hắn đi một đoạn thật xa, vòng qua một góc khuất không người, rồi bất chợt đổi sắc mặt.
Hắn quay đầu lại, nét mặt nịnh nọt thấp hèn biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ băng lãnh, lạnh lùng, nhìn về phía đại thiện phòng, nhổ mạnh một ngụm nước bọt.
“Đồ tiện nhân! Ngươi có chết cũng không kéo theo được tiểu điện hạ chết cùng. Tiểu điện hạ phúc trạch đầy mình, nhất định sống lâu trăm tuổi!”
Hắn vẫn chưa nguôi giận, lại nhổ thêm một ngụm nữa.
Kết quả bị gió lạnh tạt vào mặt, sặc đến mức ho sù sụ, vừa ho vừa âm thầm mắng một tiếng xúi quẩy, rồi lại cẩn thận ôm hộp thức ăn bước tiếp về Cư An Điện.
Cơn gió lạnh làm người ta không mở nổi mắt, đang lúc rẽ qua một góc khuất, Diệp Tiểu Viễn bất ngờ bị vấp phải thứ gì đó. Chưa kịp hét lên, một bàn tay lạnh băng đã bám chặt lấy mắt cá chân của hắn.
“Cứu… cứu ta…”
Toàn thân Diệp Tiểu Viễn nổi hết da gà, cứng ngắc quay đầu nhìn xuống.
Hóa ra chỉ là một tiểu thái giám sắp chết.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng gặp ma.
Mùa đông nào trong cung cũng có cung nữ, thái giám chết vì đói rét, chuyện này chẳng có gì hiếm lạ. Diệp Tiểu Viễn giằng ra, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta không cứu được ngươi đâu, kiếp sau nhớ đầu thai vào nhà tốt hơn nhé.”
Đi được mấy bước, trong đầu hắn bất chợt hiện lên lời dặn dò của tiểu hoàng tử, hắn không kìm được quay đầu nhìn lại, lưỡng lự một chút rồi quay lại gần.
“Ngươi có biết đánh Thái Cực quyền không?”
“Biết… ta biết.”
Tiểu thái giám như vớ được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt đen láy ngước lên, tựa như ngọn lửa bừng cháy đầy khát vọng sống.
Diệp Tiểu Viễn bị ánh mắt đó làm cho ngẩn người.
“Được rồi, xem như ngươi gặp may.”
Hắn quàng hộp thức ăn qua cánh tay, rảnh hai tay túm lấy cổ áo của tiểu thái giám nằm dưới đất, cố hết sức kéo lê lên.
Diệp Tiểu Viễn cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, vóc dáng gầy gò, chẳng thể vác nổi một người. Hắn chỉ còn cách kéo lê tiểu thái giám trên mặt đất mà đi, vừa kéo vừa thở hổn hển, trông chẳng khác nào đang kéo một cái xác.
“Ngươi cuối cùng có sống được hay không, phải xem ý của tiểu điện hạ. Ta chỉ có thể tạm thời mang ngươi qua đó.”
Tiểu thái giám chỉ còn một hơi tàn, cố gắng duy trì tỉnh táo. Mấy lần suýt ngất đi, hắn cắn chặt đầu lưỡi đến gần rách, vừa nuốt máu, vừa dùng cơn đau để giữ mình không chìm vào hôn mê.
Hắn không muốn chết.
Tiểu thái giám cố sức hít thở, giảm bớt cảm giác nghẹt thở do cổ áo bị kéo siết. Trong lòng chỉ hy vọng nơi ở của vị tiểu điện hạ mà công công này nhắc tới không quá xa, nếu không, hắn e rằng mình sẽ chết dọc đường mất.
Mãi mới tới được Cư An Điện.
Diệp Tiểu Viễn thả tiểu thái giám nhặt được vào một góc khuất chắn gió, rồi vội vã mang hộp thức ăn vào phòng.
Đối với hắn, một tên nô tài nhặt được gần chết này còn chẳng quan trọng bằng bữa ăn của tiểu điện hạ.
Tiểu thái giám ho khan mấy tiếng, chậm rãi co mình lại. Hắn cẩn thận dùng tay áo lau sạch vết bẩn trên mặt, sợ làm bẩn mắt quý nhân.