Được đánh thức khỏi giấc ngủ mơ màng, Khúc Độ Biên uể oải ngồi dậy để ăn một chút đồ ăn. 

Hắn ăn được nửa miếng bánh ngọt, húp thêm vài thìa cháo gạo. Tuy vẫn còn thèm ăn, nhưng cơ thể này không chịu nghe lời, dù có cố cũng không nhét thêm được miếng nào. 

Diệp Tiểu Viễn cũng không nỡ động vào phần đồ ăn còn lại, liền để dành hết cho hắn. 

Khúc Độ Biên vỗ nhẹ vào mặt mình để lấy lại tinh thần, hỏi: “Diệp Bán Bán, đã tìm thêm được người biết Thái Cực Quyền chưa?” 

Diệp Tiểu Viễn lưỡng lự một chút rồi trả lời: “Nô tài giữa đường nhặt được một tiểu thái giám suýt bị đông chết. Hắn nói mình biết, nên nô tài mới đưa hắn về đây. Hiện giờ hắn đang chờ bên ngoài.” 

Nghe vậy, Khúc Độ Biên bật dậy khỏi giường, lập tức định ra ngoài xem. 

“Ta muốn gặp hắn!” 

Hành động bất ngờ này khiến Diệp Tiểu Viễn sợ đến mức tim đập loạn xạ. 

“Ôi tổ tông của tôi ơi! Bên ngoài lạnh như thế, nếu để gió thổi trúng thì bệnh còn nặng thêm mất! Xin ngài ở lại đây, để nô tài đi gọi hắn vào.” 

“Vậy mau đi đi!” 

Tiểu hoàng tử gầy yếu nằm trên giường bệnh, ngước lên nhìn với ánh mắt mong chờ. Khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ rõ vẻ hốc hác, đôi mắt to tròn vì thế mà càng thêm nổi bật, trông đáng thương như một chú mèo con thiếu dinh dưỡng. 

Rõ ràng bản thân đã bệnh đến mức này, vậy mà vẫn lo lắng cho sự sống chết của một người xa lạ. Tiểu hoàng tử nhân hậu đến thế, sống trong cung cấm này liệu có được yên ổn không? Nương nương trên trời sao có thể an tâm được chứ? 

Diệp Tiểu Viễn thầm thở dài trong lòng, ra ngoài kéo tiểu thái giám vào. 

Nhìn thấy mặt mũi hắn sạch sẽ hơn nhiều so với lúc trước, Diệp Tiểu Viễn khẽ gật đầu hài lòng. Cũng là người biết điều. 

Lo ngại hơi lạnh từ người tiểu thái giám sẽ làm Khúc Độ Biên bị nhiễm, Diệp Tiểu Viễn không để hắn đến gần. Cách tiểu hoàng tử khoảng sáu, bảy bước chân, tiểu thái giám liền quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục, giọng yếu ớt, răng va vào nhau lập cập vì lạnh. 

“Xin… xin điện hạ thu nhận nô tài. Nô tài nhất định, nhất định sẽ tận tâm báo đáp ân tình của điện hạ…” 

Có lẽ vì giọng hắn quá nhỏ, hoặc vì bộ dạng quá mức thảm hại, lời cầu xin của hắn không lọt vào mắt quý nhân. Sau khi hắn nói xong, trong phòng vẫn im ắng, không có động tĩnh gì. 

Hít thở trong mùi thuốc đông y tràn ngập căn phòng, tiểu thái giám cắn mạnh vào lưỡi mình, mùi tanh của máu khiến hắn cảm nhận được chút ít đau đớn, cố hết sức để giữ cho bản thân tỉnh táo. Nhưng trong lòng hắn lại càng thêm lạnh lẽo và tuyệt vọng. 

Sinh mạng của nô tài thấp hèn trong cung chẳng khác gì hạt bụi dưới chân các quý nhân, tầm thường đến mức không đáng kể. Hắn, một kẻ bẩn thỉu và khốn khổ thế này, làm sao có thể được giữ lại? 

“Ngươi biết Thái Cực Quyền không?” Một giọng nói trẻ con mềm mại nhỏ xíu vang lên, chẳng có chút sức lực nào. 

Tiểu thái giám lại cắn mạnh thêm lần nữa, nuốt xuống máu chảy ra từ lưỡi, gắng gượng giữ tinh thần, đáp: 
“Biết, biết ạ! Trước khi vào cung, nô tài từng học qua một vài chiêu, những chiêu cơ bản đều biết hết.” 

Khúc Độ Biên thầm nhẹ nhõm, như vừa trút bỏ được tảng đá lớn trong lòng. Cuối cùng cũng có người giúp hắn kéo dài hơi tàn rồi. 

Ánh mắt hắn rơi xuống thân hình gầy gò của tiểu thái giám đang quỳ sát trên nền đất, vẫn run lẩy bẩy, chẳng biết là vì lạnh hay vì sợ. 

Tội nghiệp quá. 

Nếu là thời nay, chẳng phải mới chỉ ở độ tuổi cấp hai thôi sao? Nhìn hắn ta cũng tầm tuổi Diệp Bán Bán. 

“Vậy từ nay về sau, ngươi ở lại Cư An Điện, mỗi ngày chịu trách nhiệm dạy ta võ thuật.” 

Tiểu thái giám ngẩn người, sau đó liên tục dập đầu, nói: “Đội ơn điện hạ, đội ơn điện hạ!” 

Diệp Tiểu Viễn bảo: “Được rồi, đi theo ta.” 

Mặc dù điện hạ đã thu nhận hắn, nhưng tiểu thái giám ở ngoài lạnh quá lâu, không tránh được một cơn sốt cao. Thuốc trong điện chỉ đủ để dành cho Khúc Độ Biên, còn nô tài như hắn chỉ được uống nước gừng mà thôi. Liệu có sống sót qua đêm nay hay không, còn phải xem vận may. 

Tiểu thái giám không biết Diệp Tiểu Viễn đang nghĩ gì, chỉ dựa vào hắn đỡ dậy, lê bước đi theo. Trước khi rời đi, hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại. 

Hắn chỉ kịp thấy rèm vải nhẹ buông xuống và một khối chăn bông nhô lên. Vị quý nhân nhỏ đã cứu mạng hắn dường như đang bệnh, nằm gọn trong đống chăn ấy. 

Cánh cửa vừa đóng lại, trong đầu Khúc Độ Biên,【Mô phỏng bệnh tật】 bỗng xảy ra chút biến hóa. 

【Nhân vật có thể gây thiện cảm: Tiểu thái giám được nhặt về (chưa có tên). Thiện cảm: 20】

Khúc Độ Biên chưa kịp cảm thán chuyện tiểu thái giám này còn chưa có nổi cái tên, ánh mắt đã lập tức bị dòng chữ “Thiện cảm: 20” thu hút. 

Hai mươi? Sao tăng nhanh vậy! 

Hóa ra tiểu thái giám mà Diệp Bán Bán tiện tay nhặt về, không chỉ có thể dạy hắn võ thuật để duy trì mạng sống, mà còn là một “cổ phiếu” tiềm năng kéo dài thêm một năm tuổi thọ trong tương lai. 

Khúc Độ Biên chợt cảm thấy vừa rồi mình có phải quá lạnh nhạt hay không. Nếu hắn chịu khó tự xuống giường an ủi một chút, liệu thiện cảm có tăng nhanh hơn nữa không? 

Ai da, lỗ rồi, lỗ lớn rồi! 

Không trách hắn lại vui mừng đến thế, bởi ai mà ngày ngày đối mặt với chiếc đồng hồ đếm ngược tuổi thọ trên đầu, nhìn thấy một nguồn năng lượng kéo dài sinh mệnh, chẳng thể không sáng mắt được cơ chứ? 

Dẫu hưng phấn, Khúc Độ Biên vẫn hiểu rõ rằng, thiện cảm tăng nhanh như vậy là nhờ hành động “đưa than ngày tuyết rơi” quý giá hơn hẳn “thuê hoa trên gấm”.

Chẳng phải lúc nào cũng gặp được cơ hội thế này. 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tại sao lại không có thiện cảm của Diệp Bán Bán? Rõ ràng hắn cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc của Diệp Bán Bán dành cho mình, chẳng khác gì tình thân. 

Hắn thử dò hỏi trong đầu. 

Hệ thống【Mô phỏng bệnh tật】 liền hiện ra một dòng: “Thiện cảm của Diệp Tiểu Viễn đã vượt quá 60 trước khi ký chủ đến, không tính vào thống kê.”

Khúc Độ Biên khựng lại, rồi bất giác cảm thấy chút buồn bã thay cho Diệp Tiểu Viễn. 

Hắn ta mãi mãi sẽ không biết, đứa trẻ mà hắn đã tận tụy chăm sóc suốt hai năm qua, cuối cùng vẫn lặng lẽ chết đi. 

Còn người trước mặt hắn bây giờ, chẳng qua chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác. 

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ vì sự yêu thương cưng chiều này của Diệp Bán Bán mà cảm thấy áy náy.

Nhưng Khúc Độ Biên thì không. Hắn đã nhận lấy sự yêu thương mà Diệp Tiểu Viễn dành cho tiểu hoàng tử, thì cũng sẽ gánh vác phần nhân quả này. 

Sao cơ? Linh hồn của hắn không phải tiểu hoàng tử nên không xứng đáng? 

Được thôi, vậy hãy gọi hồn của tiểu hoàng tử từ địa phủ trở lại, hắn sẵn sàng rời khỏi thân xác nhỏ bé này, quay về thế giới của mình, rồi tiếp tục đi đầu thai. Để tiểu hoàng tử thật sự ở lại, thay hắn đáp đền ân tình, chăm sóc Diệp Bán Bán đến già. 

Nếu không thể, vậy thì cần gì phải nghĩ nhiều như thế? 

Khúc Độ Biên chưa từng phí sức vào những việc không thể thay đổi. 

Dù gì, thân phận của hắn hiện tại cũng là một hoàng tử. Dù sống mờ nhạt đến đâu, đợi khi tên phụ thân tiện nghi kia qua đời, ít nhất hắn cũng có được tước vị thân vương. Việc chăm sóc Diệp Bán Bán đến cuối đời, thay đứa trẻ xấu số kia đền đáp sự ấm áp này, hoàn toàn dư sức. 

Vậy nên, điều duy nhất hắn cần làm chính là sống thật tốt! 
--- 

Hương Xuân Cung.

Trong chiếc lư hương Kim Vân khảm chỉ vàng, hoa mẫu đơn chạm nổi, khói xanh mỏng manh vấn vít. 

Trong cung đã có địa long sưởi ấm, nhưng ở các góc khuất vẫn đốt thêm than bạc ngân sương để xua tan hơi ẩm đọng lại. 

Lan Quý Phi chăm chú ngắm nghía lớp nước hoa tẩm từ cánh hoa phượng tiên vừa nhuộm lên móng tay. 

“Tiểu tiện chủng ở Cư An Điện kia, vẫn chưa chết sao?” 

Đại cung nữ Liên Trúc nói: “Nghe nói là đang bệnh, bệnh rất nặng. Trời lạnh thế này, bên đó cũng chẳng có bao nhiêu than củi để sưởi, không biết có qua nổi hay không.” 

Lan Quý Phi khẽ cười mỉa: “Ngày trước, Vân Phi sinh ra đứa tiện chủng kia liền xuống suối vàng, đến cả mặt mũi nhi tử mình cũng chỉ kịp thấy một lần. Chắc hẳn dưới đó nhớ thương lắm. Bổn cung chẳng bằng làm việc thiện, để mẹ con họ được đoàn tụ nơi địa phủ.” 

Liên Trúc thận trọng đáp: “Nhưng nếu làm quá mức, bên Hoàng hậu chắc chắn sẽ phát hiện.” 

Lan Quý Phi liếc nàng một cái, ánh mắt tưởng chừng trách mắng nhưng lại toát ra chút dịu dàng đầy quan tâm: “Trẻ nhỏ bị bệnh, dù là thuốc thì cũng có ba phần là độc. Liều lượng ít hay nhiều đều có thể gây họa lớn. Ngươi chỉ cần sai người canh chừng ở Thái y viện, chăm sóc ‘tốt’ cho nó. Tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất.” 

Liên Trúc không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, cúi đầu đáp một tiếng: “Vâng.” 

Lan Quý Phi dặn dò xong, lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt đầy vẻ suy tính: “Hơn nữa, đứa tiện chủng kia sắp tròn ba tuổi. Mặc dù có lời của Quan Tinh Ty, Hoàng thượng suốt ba năm nay chưa từng nhắc đến nó, nhưng bổn cung luôn cảm thấy đó sẽ là một mối họa ngầm. Bổn cung không muốn con mình sau này phải gặp thêm chướng ngại nào trên con đường phía trước.” 

Liên Trúc khẽ cúi đầu: “Nô tỳ sẽ nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa.” 
--- 

Chiều tối, Diệp Tiểu Viễn ghé qua Thái y viện một chuyến. 

Lần này trở về, khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ vui mừng.

Hôm nay, các thái y ở Thái y viện rất dễ nói chuyện, đơn thuốc kê cho điện hạ không chỉ nhiều hơn mà còn tốt hơn hẳn lần trước, đủ ba thang. Ngày mai, tiểu điện hạ sẽ không còn phải lo lắng về thuốc thang nữa. 

Trong lúc đi vào bếp sắc thuốc, Diệp Tiểu Viễn vô tình liếc nhìn góc bếp, nơi tiểu thái giám đang co ro. 

Tiểu thái giám ấy đã sốt đến mơ mơ màng màng, thân thể run rẩy trong chiếc chăn rách nát khoác trên người, cả cơ thể lạnh lẽo đến mức không ngừng run cầm cập. 

Trong lúc Diệp Tiểu Viễn đang sắc thuốc, tiểu thái giám cố gắng mở mắt, gồng mình hít từng hơi thật sâu, như muốn hít lấy tất cả mùi thuốc vào tận phổi, mong rằng nhờ đó mình có thể vượt qua được cửa ải này. 

“Thuốc này là dành cho tiểu điện hạ.” 

Diệp Tiểu Viễn cất giọng nhàn nhạt, không mặn không nhạt nói một câu. 

Tiểu thái giám run rẩy gật đầu: “Ta… ta hiểu…” 

Trong cơn mơ hồ, hắn chợt nhớ tới hình ảnh tiểu điện hạ nằm trên giường vào hôm nay. Một thân hình bé nhỏ, gầy gò, bệnh tật, vốn nên được nuôi dưỡng trong nhung lụa, làm sao có thể thiếu thuốc men cứu mạng được. So với người như hắn, một tên nô tài thấp hèn, tiểu điện hạ tất nhiên cần thuốc hơn nhiều. 

Nhìn bộ dạng hắn bây giờ, e rằng khó lòng qua nổi đêm nay. Diệp Tiểu Viễn vừa nghĩ vừa chăm chú sắc thuốc. Khi thuốc đã xong, hắn nhanh chóng múc ra, mang vào tẩm điện. 

Khúc Độ Biên lúc này đang ngái ngủ, mắt nhắm nghiền. Hắn dựa vào tay Diệp Tiểu Viễn để uống từng ngụm thuốc. 

Khi vừa áp môi vào thành bát thuốc, trong đầu Khúc Độ Biên, giao diện sơ sài của 【Mô phỏng bệnh tật】 bỗng hiện lên một cửa sổ thông báo, với dòng chữ đỏ đậm hiện ra đầy bất ngờ: 

【Phát hiện thuốc điều trị sốt này phù hợp cho người từ 12 tuổi trở lên. Thân thể ký chủ còn nhỏ yếu, uống vào có thể gây hậu quả nghiêm trọng, thậm chí có nguy cơ tử vong. 
Gợi ý cho ký chủ: 
1. Uống vài ngụm thử vận may, xem có chết hay không. 
2. Uống thuốc và để hệ thống phân giải. Có thể kích hoạt mô phỏng bệnh lý "Quá liều thuốc điều trị sốt". (Lưu ý: Khi phân giải lần đầu tiên, sẽ không gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể ký chủ). 
3. Từ chối uống.】

Khúc Độ Biên giật mình một cái, cơn buồn ngủ tức khắc biến mất. 

Chết tiệt!!

Có kẻ muốn hại hắn! 

Đứa trẻ trên giường từ từ mở to đôi mắt, trong ánh mắt lộ ra một tia sửng sốt. 

Diệp Tiểu Viễn, dường như không nhận ra điều khác lạ, nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Điện hạ sợ đắng à? Uống thuốc xong, chúng ta sẽ ăn phần bánh ngọt còn lại để đỡ đắng, được không?” 

Chiếc bát thuốc được nâng lên, muỗng đầy thuốc đen ngòm được đưa đến miệng hắn. 

“Điện hạ, ngoan nào, uống thuốc thôi.” 

Khúc Độ Biên: “…”

Trong đầu hắn, não bộ từng giúp hắn vượt qua mọi đấu đá ở chương trình tuyển chọn khốc liệt kiếp trước, nhanh chóng vận hành. Hàng loạt phân cảnh trong những bộ phim cung đấu ùa về. 

Chỉ trong chốc lát, hắn đã bình tĩnh trở lại. 

Nếu chuyện này hôm nay không phải là ngẫu nhiên, thì vị trí hiện tại của hắn trong cung đình có lẽ không nhỏ bé, mờ nhạt như hắn vẫn tưởng. 

Ai muốn hại hắn? 

Diệp Tiểu Viễn? Không. 

Hắn chỉ là một đứa trẻ yếu ớt, chỗ nào cũng cần người chăm sóc. Nếu Diệp Tiểu Viễn thực sự muốn hại hắn, chẳng cần vòng vo như thế này, chỉ cần bỏ mặc không lo, chưa đầy hai ngày hắn chắc chắn sẽ chết. 

Khúc Độ Biên cụp mắt, che giấu sự suy tính trong đáy lòng, quyết định chọn phương án thứ hai mà hệ thống đưa ra. Hắn cúi đầu, ghé môi vào thành bát, nhấp một ngụm nhỏ. 
【Đinh! Bệnh lý "Quá liều thuốc điều trị sốt" đã được ghi nhận. 
Sau khi ghi nhận, giao diện giả lập xuất hiện một vài thay đổi. 
[Nộp bài phân tích bệnh lý] 
Trạng thái: Chưa nộp (0 bài). 
Hiện tại có thể mô phỏng các bệnh lý: 
1. Sốt [Cấp 1, Cấp 2, Cấp 3]. 
2. Triệu chứng khó chịu do quá liều thuốc điều trị sốt.】

Cái giao diện sơ sài này dường như ẩn chứa nhiều chức năng hơn so với những gì hắn tưởng, và rõ ràng cũng hữu dụng hơn rất nhiều. 

Khúc Độ Biên nuốt xong ngụm đầu tiên, đến ngụm thứ hai liền “ọe” một tiếng, phun ra ngoài, làm bẩn cả mép giường. Đôi mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt cứ thế trào ra, tiếp đó là giả vờ nôn khan liên tục. 

Vừa nôn vừa diễn, trong lòng lại thầm bình tĩnh ghi nợ mối thù này trong tâm trí. 

Bất cứ ai cản con đường bình an sống lâu của hắn, đều là kẻ thù không đội trời chung của Khúc Độ Biên! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play