Diệp Tiểu Viễn bị bộ dạng như muốn nôn hết gan ruột của Khúc Độ Biên làm cho sợ hãi, vội vã vỗ nhẹ lưng hắn.
Lưng mỏng manh của tiểu điện hạ run rẩy dưới tay hắn, hắn gần như có thể cảm nhận được từng chiếc xương cứng ngắc. Diệp Tiểu Viễn hận không thể thay tiểu hoàng tử chịu đựng, “Điện hạ chịu khổ rồi...”
Một lúc sau, tiểu điện hạ nôn đến mức dường như không còn sức để ngẩng đầu lên, chỉ có thể nằm trong vòng tay của Diệp Tiểu Viễn, giọng nói đầy tủi thân, “Đắng quá... Đắng hơn lần trước nhiều... Diệp Bán Bán, ta không muốn uống nữa.”
Diệp Tiểu Viễn nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, không uống thuốc làm sao khỏe lại được?”
"Ta không đau nữa, ngày mai sẽ khỏe thôi."
Đây là sự thật, mô phỏng bệnh của hệ thống sẽ tự động biến mất khi hết thời gian, hắn uống hay không cũng không ảnh hưởng gì.
Diệp Tiểu Viễn còn định thuyết phục thêm, nhưng tiểu điện hạ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ướt át, trong trẻo và sạch sẽ, ẩn chứa sự cầu xin, trông vô cùng đáng thương. Diệp Tiểu Viễn lập tức mềm lòng, không thể nói nổi lời từ chối.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên đầu của Khúc Độ Biên, vẫn còn nóng, nhưng nhìn dáng vẻ, tinh thần có vẻ đã khá hơn nhiều.
"Được rồi," hắn nhượng bộ.
Chỉ cần đêm nay hắn ở bên cạnh, thỉnh thoảng kiểm tra điện hạ một chút cũng được.
"Vậy thì, chén thuốc này, nô tài vẫn sẽ để giành lại cho điện hạ."
Khúc Độ Biên: “......”
Thật sự không cần phải tiết kiệm như vậy đâu.
Hắn suy nghĩ một chút: “Diệp Bán Bán, người vừa đến hôm nay đâu rồi?”
"Ở trong bếp, nơi đó đang nấu thuốc có hơi nóng một chút, còn ấm áp hơn."
“Ta muốn qua đó, đưa chén thuốc cho hắn.”
Diệp Tiểu Viễn lộ vẻ không đồng ý: “Điện hạ...”
"Diệp Bán Bán lại không đồng ý rồi phải không?" Lông mi dài và cong rủ xuống, trông có vẻ đáng thương.
Với kinh nghiệm từ kiếp trước, Khúc Độ Biên không chút ngại ngùng mà dùng chiêu này đối với Diệp Tiểu Viễn, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, người mà ở kiếp trước vừa mới vào trung học. Hắn không hề cảm thấy ngại ngùng chút nào.
Mặt dày? Hắn chỉ mới ba tuổi, vẫn là một đứa trẻ con thôi mà!
Thực tế chứng minh, chỉ cần Khúc Độ Biên muốn, bất kỳ ai có thiện cảm với hắn đều không thể chống lại chiêu này. Kiếp trước là fan của hắn, kiếp này lại thành một thái giám nuôi nấng không thể kháng cự.
Chưa đầy ba phút, Diệp Tiểu Viễn đã đầu hàng.
Hắn quấn Khúc Độ Biên bằng hai chiếc chăn dày, bế hắn vào lòng như bọc thành một quả cầu.
Diệp Tiểu Viễn một tay ôm tiểu điện hạ, một tay cầm bát thuốc, bước đi vững vàng, không chỉ không để gió lạnh thổi vào người tiểu điện hạ đang cuộn trong chăn, mà ngay cả thuốc cũng không hề đổ ra ngoài.
---
Trong căn bếp nhỏ.
Ở đây trống trải, ngoài việc hâm nóng thức ăn thừa, hầu như không có việc gì phải dùng đến.
Ở góc phòng, tiểu thái giám co quắp lại trong trạng thái mê man, đôi môi khô nứt, cơ thể nóng rực, hắn gần như nghĩ rằng mình sẽ chết. Không chết trong cái lạnh giá rét, mà chết trong căn bếp này.
Trong trạng thái mơ hồ, hắn cảm thấy có người nắm lấy miệng mình, rồi sau đó một dòng thuốc đắng và ấm áp được đổ vào miệng.
Hắn cố gắng nuốt hết thuốc, lực bất tòng tâm, mở mắt ra trong vô thức.
Trong lòng ngực, Diệp công công ôm một đứa trẻ chỉ lộ ra đôi mắt, khi thấy hắn mở mắt, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cong lên như vầng trăng: “Ngươi tỉnh rồi à?”
Mùi thuốc thực sự trong miệng làm tiểu thái giám ngẩn ra, thì ra không phải ảo giác.
Hắn không phản ứng, không lẽ bị sốt đến mức ngốc luôn rồi sao? Khúc Độ Biên nghi ngờ hỏi: “Ngươi tên gì, họ gì?”
Tiểu thái giám hình như mới tỉnh lại, nhìn thấy hắn có vẻ muốn quỳ xuống, Khúc Độ Biên vội ngăn lại: “Không cần làm vậy.”
Diệp Tiểu Viễn nhắc nhở: “Điện hạ, thái giám vào cung đều phải đổi họ, không được giữ họ gốc, trừ khi có ân huệ hay công lao lớn mới được ban lại họ gốc.”
Quả thật, trong triều đại cổ đại, quyền con người chẳng có gì cả, vào cung rồi ngay cả họ gốc cũng bị tước đi.
Tiểu thái giám dừng động tác, đôi mắt cúi xuống, sợ sẽ làm tổn thương hắn, khẽ nói: “Nô tài vốn họ Tề, vào cung rồi vẫn chưa có tên chính thức.”
Khúc Độ Biên co mình vào lòng Diệp Tiểu Viễn, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Mùa đông thật lạnh quá, thôi thì từ nay ngươi sẽ gọi là Ôn Tiểu Xuân đi.”
Hắn tự khen mình một cái, mùa xuân ấm áp, cái tên này thật phù hợp với trình độ đặt tên của một đứa trẻ hơn hai tuổi! Diệp Tiểu Viễn nghe vậy, khóe miệng cong lên, tiểu điện hạ và nương nương quả thật là thân sinh, cách đặt tên cũng giống nhau.
"Đa tạ điện hạ ban tên," tiểu thái giám nói, “Nô tài từ nay sẽ gọi là Ôn Tiểu Xuân.”
Cho "cổ phiếu" nguồn sống tiềm năng tương lai của mình uống thuốc xong, Khúc Độ Biên hài lòng quay về tẩm điện, Diệp Tiểu Viễn sờ sờ tay hắn, vẫn còn ấm áp, không bị lạnh, lại sờ sờ đầu, nhiệt độ so với trước đã hạ xuống một chút.
Diệp Tiểu Viễn thở phào nhẹ nhõm, rót một cốc nước ấm bảo tiểu điện hạ uống xong, rồi cho phép Khúc Độ Biên đi ngủ.
Ở bên giường canh một lúc, thấy tiểu điện hạ hình như đã ngủ, hắn liền sửa lại chăn đệm, rồi lại đi về bếp nhỏ.
---
Diệp Tiểu Viễn ngồi xổm trước mặt Ôn Tiểu Xuân, sắc mặt không còn như lúc trước ôn hòa, mà gần như là lãnh đạm, quan sát người này – kẻ đã được điện hạ ban thuốc và ban tên.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, ở Cư An Điện, chỉ có ta và tiểu điện hạ, thiếu thốn đủ bề, những nô tài có thân phận hơn hẳn đều sống tốt hơn chúng ta.”
“Thuốc hôm nay cho ngươi uống là ta xin được để trị bệnh cho tiểu điện hạ, đối với các chủ tử ở các cung khác mà nói, một liều thuốc chẳng là gì, nhưng đối với Cư An Điện thì đó là thứ quý giá vô cùng. Tiểu điện hạ còn đang phát sốt, nhưng đã cho ngươi uống thuốc.”
“Dù sau này ngươi ở lại hay đi, thì cũng đừng quên ân tình này.”
Một người có ánh mắt kiên định như vậy, người ở gần cái chết mà vẫn bám lấy cơ hội sống, Diệp Tiểu Viễn không nghĩ một người như vậy lại không có chút tham vọng nào trong lòng.
Mọi người đều muốn vươn lên, Cư An Điện dù sao cũng không có triển vọng gì, dù người này có đi, cũng coi như tạo một mối nhân duyên tốt.
Hắn để lại một chiếc bánh bao và một bát nước nóng, rồi nói một câu: “Nhanh chóng khỏe lại, dạy tiểu điện hạ luyện võ đi.”
Sau khi hắn rời đi, Ôn Tiểu Xuân đưa tay, ăn từng miến bánh bao đã nguội, miếng cuối cùng gần như nuốt chửng, rồi uống hết nước nóng, cảm thấy cơ thể mình đã có chút ấm áp.
Ôn Tiểu Xuân không nói dối, hắn thực sự biết võ, là học lén bên ngoài một võ quán.
Một năm trước, hắn dùng một mũi đâm gỗ giết chết người cha mê cờ bạc bẩn thỉu của mình, sau đó cứu nương từ trong kỷ viện, chạy trốn về Kinh Thành. Thế nhưng nương hắn sợ người hắn đầy máu me, liền bán hắn cho bọn buôn người, rồi nhận được chút tiền rồi chạy trốn cùng gã nam nhân khác.
Nội công chưa luyện được, võ công học được chẳng thấm vào đâu khi đối mặt với thuốc mê, từ tay kẻ buôn bán người này qua tay kẻ khác, cuối cùng một cơ duyên may mắn khiến hắn vào cung làm thái giám.
Bị đánh, bị bán, bị vứt bỏ, bị nhục nhã.
Cho đến vừa rồi.
Hắn mới cảm nhận được chút ấm áp từ đôi mắt trong suốt và mềm mại của tiểu hoàng tử.
Ôn Tiểu Xuân gỡ chăn cũ nát ra, khó khăn bò dậy từ mặt đất, cúi đầu lạy ba cái hướng về tẩm điện đang phát ra sáng ánh đèn mờ.
【Nhân vật có thể gây thiện cảm: Ôn Tiểu Xuân. Độ thiện cảm: 38】
Trên giường trong điện, đứa nhỏ đang ngủ xoay người.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn còn phải cảm tạ người tính dùng thuốc hại hắn, không những cho hắn thêm một loại bệnh để viết bài cảm nhận, mà còn cung cấp cho hắn người để tăng độ thiện cảm.
Vậy là, một ngày nữa lại trôi qua.
Khi đồng hồ đếm ngược sinh mệnh chỉ còn một ngày, Khúc Độ Biên cuối cùng cũng được phép xuống mặt đất để hoạt động một chút.
Hai thang thuốc còn lại, hắn không thể nào uống, nên bèn nài nỉ Diệp Tiểu Viễn sắc thuốc cho Ôn Tiểu Xuân dùng.
Với ba thang thuốc đủ liều, bệnh tình của Ôn Tiểu Xuân rõ ràng thuyên giảm, coi như vượt qua được cơn nguy hiểm. Nhờ nền tảng sức khỏe vốn tốt, giờ đây hắn ta đã có thể theo mọi người làm việc bình thường.
Khúc Độ Biên không chờ thêm giây nào, lập tức gọi Ôn Tiểu Xuân đến để dạy hắn tập Thái Cực quyền. Cả hai người đứng trong phòng ngủ lớn, chỉnh lại tư thế, chuẩn bị luyện tập.
“Bắt đầu thôi!”
Ôn Tiểu Xuân gật đầu đồng ý, rồi tự mình diễn một bài quyền trước. Từng động tác đều chuẩn mực, thể hiện rõ nền tảng vững chắc.
‘Diệp Bán Bán đúng là ngôi sao may mắn của mình’
Khúc Độ Biên thầm cảm thán, sau đó tập trung luyện theo.
Thân thể hiện tại của hắn tuy yếu ớt, nhưng tài năng nhảy múa từ kiếp trước vẫn còn. Vì vậy, chỉ qua vài lần, hắn đã dần làm được những động tác tương đối chuẩn.
Hai lần đầu vẫn chưa hoàn thiện, nhưng đến lần thứ ba, tiếng chuông từ hệ thống vang lên.
【Đã hoàn thành luyện võ hằng ngày, sinh mệnh +1 ngày】
【Tuổi thọ còn lại: 2 ngày】
Khúc Độ Biên thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất giữa những lời khen ngợi của Diệp Bán Bán và Ôn Tiểu Xuân. Mồ hôi đầm đìa, hắn mệt đến mức không buồn nhấc nổi tay.
Cuối cùng cũng kịp điểm danh luyện tập trong ngày, nếu không, ngày mai hắn đã thành một cái xác lạnh ngắt rồi.
Diệp Tiểu Viễn cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Khúc Độ Biên. Nhìn gương mặt tái nhợt của tiểu điện hạ dần dần hồng hào trở lại, trong lòng hắn nghĩ, có lẽ luyện võ thật sự rất tốt cho sức khỏe.
“Điện hạ chắc đói rồi, thức ăn vẫn còn đang nóng.”
Khúc Độ Biên gật đầu, ngoắc tay gọi tiểu thái giám đang đứng yên phía sau. “Tiểu Xuân, đến đây.”
Ôn Tiểu Xuân hơi sững sờ, nhưng khi đối diện với đôi mắt lấp lánh của tiểu điện hạ, mà bất giác nở một nụ cười, khẽ đáp lời.
Diệp Tiểu Viễn miễn cưỡng chấp nhận người mới này, chia một phần cơm cho hắn ta, nhưng phải chờ hầu hạ tiểu điện hạ xong họ mới được mang ra ngoài ăn.
Trong bữa ăn, Khúc Độ Biên bất chợt hỏi: “Thuốc đã hết rồi đúng không?”
“Vâng, thang cuối cùng cũng đã đưa cho Tiểu Xuân rồi.”
Khúc Độ Biên suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy đi xin thêm từ Thái y viện, xin đến khi nào họ không cho nữa thì thôi. Cứ bảo là ta vẫn bệnh, thậm chí bệnh nặng hơn rồi.”
“Xì xì xì, điện hạ sẽ không bao giờ bệnh nữa đâu. Nhưng mà… Thái y viện chưa chắc sẽ cho đâu.”
Khúc Độ Biên cười nhẹ: “Diệp Bán Bán cứ thử hỏi, họ không cho thì quay về. Có thêm thuốc thì vẫn tốt hơn mà.”
Trong lòng hắn nghĩ, nếu kẻ muốn hại hắn vẫn chưa từ bỏ, chắc chắn sẽ tiếp tục đưa thuốc. Những thang thuốc đó chính là bằng chứng, giữ lại để một ngày nào đó có thể trả đũa.
“Vâng,” Diệp Tiểu Viễn gật đầu đồng ý.
Trong nửa tháng tiếp theo, mỗi ngày Diệp Tiểu Viễn đều đến Thái y viện xin thuốc. Thật bất ngờ, họ thực sự cho, tuy mỗi lần chỉ được một thang, không hơn.
Dù vậy, điều này cũng đủ khiến Diệp Tiểu Viễn cảm thấy phấn khởi, thậm chí mong ngày nào cũng có thể xin mãi thế này.
Giống như một chú chuột ham trữ lương thực, hắn cẩn thận cất hết những thang thuốc xin được vào tủ, không để sót một chút nào.
Khúc Độ Biên không quá bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt xung quanh. Hắn tập trung nỗ lực làm quen với cách phát âm của Đại Chu, cuối cùng cũng thành công dung hòa ký ức và bản năng cơ thể. Từ nay, hắn không cần phải đắn đo xem cách phát âm có chính xác hay không trước khi mở miệng nói.
Tuy vậy, hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ mù chữ ở Đại Chu – biết nói mà không biết đọc.
Điều khiến hắn lo lắng nhất chính là dòng chữ 【Tuổi thọ còn lại: 1 ngày】 luôn hiện hữu mỗi khi hắn mở mắt. Giống như ngọn lửa thiêu đốt dưới chân, dòng chữ này mang đến cho hắn một nguồn động lực tự giác phi thường.
Khúc Độ Biên kiên trì luyện tập mỗi ngày trong suốt nửa tháng. Cơ thể dần dần có sức sống trở lại, và cùng lúc đó, hệ thống mô phỏng thông báo về một sự kiện bất ngờ: lần rút thưởng đầu tiên!
【Đã hoàn thành luyện võ 15 ngày liên tục. Hệ thống sẽ thiết lập lại. Ký chủ có muốn rút thưởng không?】
Khúc Độ Biên nghiêm túc rửa tay thật sạch. Mặc dù không rõ trong kho rút thưởng có gì, nhưng hắn thành tâm hy vọng phần thưởng sẽ là thêm thời gian sống.
“Rút thưởng!”
【Đang tiến hành rút thưởng…】
【Chúc mừng! Ký chủ đã nhận được Thẻ Chơi Khăm Trong Mơ (dùng một lần)x2!】
【Giới thiệu tính năng: Bạn là người thiết lập giấc mơ! Hãy chỉ định một người và tạo nên những trò chơi khăm vô hại trong giấc mơ của họ!】
【Phần thưởng đã được lưu trong túi đồ của hệ thống.】
Khúc Độ Biên: “…”
Hắn ngã phịch xuống giường, ánh mắt mờ mịt, không chút sức sống.
Đây đúng là một thứ vô dụng mà!
Nghỉ ngơi một lúc, Khúc Độ Biên lật người ngồi dậy, bắt đầu cân nhắc. Trong hoàng thành, người quyền lực nhất không ai khác ngoài "phụ hoàng tiện nghi" của hắn. Nếu có thể khiến phụ hoàng chú ý đến mình, cuộc sống của hắn chắc chắn sẽ khấm khá hơn nhiều.
Hay là để phụ hoàng gặp hắn trong mơ, gợi lên chút tình phụ tử rẻ mạt đó?
Không được! Không được!
Lỡ như tình phụ tử không được khơi dậy, ngược lại phụ hoàng lại cho rằng hắn là yêu nghiệt rồi giết hắn thì sao?
Đột nhiên, mắt hắn sáng lên, vội vàng chạy ra ngoài, lớn tiếng gọi Diệp Bán Bán đang quét tuyết trong sân:
“Diệp Bán Bán! Ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”
“Có ngay!”
Diệp Tiểu Viễn vội giao chổi cho Ôn Tiểu Xuân, bảo hắn quét tiếp, rồi xoa xoa hai bàn tay lạnh buốt, bước vào trong. “Điện hạ có gì căn dặn?”
Khúc Độ Biên nghiêm mặt: “Diệp Bán Bán, mẫu phi của ta và phụ hoàng… không hòa hợp, đúng không? Nếu không, tại sao phụ hoàng chưa từng đến thăm ta?”
Trong ký ức của thân thể này, Diệp Tiểu Viễn từng nhắc mẫu phi hắn là một người rất dịu dàng, nhưng chưa từng nói gì thêm. Hắn cần phải làm rõ nguyên nhân vì sao thân phận tiểu hoàng tử này lại không được sủng ái, đến mức bị vứt đến nơi hoang vu hẻo lánh thế này.
Diệp Tiểu Viễn theo bản năng định giấu nhẹm sự thật.
Khúc Độ Biên kéo kéo tay áo của Diệp Tiểu Viễn, giọng nũng nịu: “Diệp Bán Bán đừng lừa ta, ta muốn biết mà.”
Dưới chiêu nũng nịu của tiểu điện hạ, Diệp Tiểu Viễn hoàn toàn thất thủ.
Hắn ta thở dài một hơi, thầm nghĩ, tiểu điện hạ sau trận bệnh này lại hoạt bát hơn hẳn.
Mà lý do tiểu điện hạ bị đẩy đến Cư An Điện thực ra không phải bí mật gì, trong cung rất nhiều người đều biết rõ.
Hắn suy nghĩ một lúc, quyết định làm mờ nhạt bí mật này, biến nó thành một câu chuyện như kể cho trẻ con nghe.
---
Từ Chân Điện
Hoàng đế Sùng Chiêu đăng cơ năm 22 tuổi, đến nay đã trị vì được tám năm. Dưới gối có bảy vị hoàng tử và một công chúa.
Dòng họ Khúc nổi danh với dung mạo tuyệt mỹ, Sùng Chiêu Đế dù đã bước vào tuổi 30 vẫn giữ được vóc dáng rắn rỏi, đường nét ngũ quan sắc sảo, anh tuấn.
Hoàng đế ở độ tuổi sung mãn nhất đang từng bước siết chặt quyền lực, dọn dẹp những mớ rối rắm mà tiên đế để lại.
Hắn vừa xử lý xong một chồng tấu chương dày cộm, đặt bút xuống, rồi đưa tay xoa xoa cổ tay cho giãn gân cốt.
Tổng quản thái giám Dư công công lập tức dâng lên một ly trà lạnh. Thánh thượng hiện tại không thích uống trà nóng, dù tiết trời đang là giữa mùa đông giá rét, ly trà vẫn phải là loại nguội.
Hai năm trước, có một tiểu thái giám mới vào không hiểu quy củ, dâng trà nóng lên, kết quả ngay hôm đó bị đày xuống nô khố, chắc chắn khó có được kết cục tốt đẹp.
Dư công công khẽ khom lưng, cung kính nói: “Bệ hạ, Quý Phi nương nương sai người dâng bánh phù dung, hiện đang đặt ở thiên điện.”
Sùng Chiêu Đế nhấp một ngụm trà lạnh, hờ hững đáp:
“Trẫm không đói.”
Hắn uống nửa chén trà, sau đó bước đến cửa sổ, đẩy nhẹ khung gỗ và nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt thoáng hiện nét cười: “Tuyết rơi dày, năm sau dân chúng sẽ có mùa màng bội thu.”
Dư công công lập tức phụ họa: “Đúng vậy, tất cả đều nhờ công lao bệ hạ chăm lo chính sự.”
Làn khí lạnh từ bên ngoài ùa vào, xua tan sự ngột ngạt trong phòng. Sùng Chiêu Đế khẽ thở ra, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
“Thời tiết ngày càng lạnh hơn, hãy tăng phần than sưởi cho các cung,” hắn nói với giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần quan tâm.
“Bệ hạ thật nhân từ, nô tài sẽ lập tức đi sắp xếp.”
Dư công công cúi đầu chuẩn bị rời đi thì bất chợt nghe một tiếng gọi ngập ngừng:
“...Khoan đã.”
Ông dừng chân, lặng lẽ chờ đợi chỉ thị.
Sùng Chiêu Đế vẫn đứng bên cửa sổ, đầu ngón tay khẽ gõ nhịp lên khung gỗ, ánh mắt xa xăm. Sau vài giây trầm mặc, y nhẹ giọng nói:
“Cung của đứa nhỏ đó... cũng thêm một phần than nữa. Nhưng đừng nói là ý chỉ của trẫm.”
Dư công công trong lòng thoáng ngạc nhiên, dè dặt hỏi: “Có cần nô tài qua xem thử không ạ?”
Sùng Chiếu Đế khẽ lắc đầu.
Chỉ còn lại một tiếng thở dài nhẹ như gió thoảng: “Đã gần ba năm rồi…”
Dư công công lui ra, xoay người đóng cửa điện lại thật khẽ, sau đó gọi đệ tử của mình vào hầu hạ, còn bản thân thì đứng trước cửa điện.
Ánh mắt ông nhìn lên những bậc thềm cao vút, bất giác dâng lên một cảm giác bồi hồi khó tả.
Vị Thất hoàng tử đang sống tại Cư An Điện chính là hài tử của Vân Phi. Khi còn sống, Vân phi từng là người được hoàng đế hết mực yêu thương, nhận trọn vẹn sủng ái và quan tâm của một đấng quân vương.
Khi Vân Phi mang thai, Quan Tinh Ty bỗng dâng tấu trình lên hoàng đế, nói rằng đứa trẻ trong bụng nàng là kiếp sau của một oan nghiệt, tội nghiệt sâu nặng.
Nếu được sinh ra, đứa trẻ này sẽ mang đến tai họa và hại chết chính Vân Phi.
Vân Phi không tin những lời ấy. Hoàng đế dù trong lòng lo lắng nhưng cũng chỉ có thể ra lệnh chăm sóc thật tốt cho nàng. Nhưng không ngờ, Vân Phi cuối cùng thật sự khó sinh mà qua đời. Nàng chỉ kịp đặt tên cho đứa trẻ trước khi rời khỏi trần thế.
Hoàng đế đau lòng tột độ, bi thương đến mức phải bãi triều ba ngày.
Quan Tinh Ty lại lần nữa tiến cung tấu trình: Nhi tử của Vân Phi cần phải rời xa hoàng thượng trong vòng ba năm, sống tại nơi yên tĩnh để chịu tang. Chỉ khi trải qua ba năm, tẩy sạch "nghiệp lực" trên người, Vân Phi mới có thể an tâm đầu thai chuyển thế, hưởng phúc lộc bình an.
Hoàng đế nghe vậy bèn hạ chỉ, để Thất hoàng tử cùng những cung nữ, nô tài hầu hạ chuyển đến Cư An Điện.
Không rõ là do đau buồn hay oán trách, từ đó về sau, y chưa từng hỏi han đến đứa trẻ này nữa.
Gần ba năm trôi qua, Dư công công cứ ngỡ hoàng thượng đã quên đi đứa trẻ đó.
Nhưng không ngờ, y vẫn còn nhớ.
Chốn hậu cung nhiều phi tần tranh nhau sinh long tử, thủ đoạn không thiếu, nhưng không ai trong số họ có thể sánh được với một Vân Phi đã qua đời ba năm. Đến cả đứa trẻ, dù không được ở gần phụ thân để bồi đắp tình cảm, vẫn được nhớ đến.
Cũng phải, người sống sao có thể so với người đã khuất?
Dư công công chỉnh lại y phục, tay vung phất trần, vừa đi vừa suy tính chuyện thêm than sưởi cho Cư An Điện.
Dù hoàng thượng không hỏi han về vị tiểu hoàng tử này, nhưng ông, với tư cách là thái giám tổng quản, cũng đã từng nghe đám tiểu thái giám dưới quyền lén lút bàn tán. Nghe nói vị tiểu hoàng tử sống chẳng dễ dàng gì.
Trong lòng Dư công công và tất cả mọi người trong cung đều hiểu rõ: một hoàng tử mang tiếng khắc chết mẫu phi, lại còn bị gán cho cái danh "nghiệt thai chuyển thế," là một sự tồn tại xui xẻo đến mức nào. Ba tuổi có thể rời khỏi Cư An Điện hay không vẫn còn là một ẩn số.
Dù hoàng thượng còn nhớ đi chăng nữa, thì sao nào?
Chỉ cần vết gợn trong lòng y còn đó, vị tiểu hoàng tử kia sẽ chẳng bao giờ được hưởng tình yêu thương từ phụ thân mình.
Hôm nay nhắc đến chuyện thêm than sưởi, e là đã là giới hạn cuối cùng của y rồi.