Dấu máu dính chặt khó rửa sạch, Khúc Độ Biên chà đến mức hai tay đỏ ửng mới hoàn toàn rửa sạch, thậm chí kẽ móng tay cũng bị cào sạch sẽ.
Hắn chống hai tay lên mép bể nước, nhìn chăm chăm mặt nước đang lay động không ngừng, bắt đầu cảm thấy hối hận.
Kẹo cam chua trong miệng hắn đã tan hết từ lâu, nghĩ lại đáng lẽ nên lấy thêm một viên dự trữ từ chỗ Lục Lục, dù sao hắn cũng nhiều kẹo. Nhưng cho dù rửa sạch rồi, quần áo trên người hắn vẫn còn dính mùi khó chịu.
Vũ Nhược nhìn hắn, hỏi: “Rốt cuộc ngươi khó chịu ở đâu? Trong phủ ta có đại phu.”
Hắn thường xuyên nghe thấy những câu như “Thất hoàng tử hôm nay lại xin nghỉ ốm rồi”, “Thất hoàng tử lại không dậy nổi nữa”. Nhưng vì Khúc Độ Biên đều ở trong cung dưỡng bệnh, mà khi ra ngoài lại hoạt bát nhảy nhót như thường, còn luôn tránh mặt hắn, nên đây là lần đầu Vũ Nhược thấy mặt mũi hắn tái nhợt đến thế.
A Cốt Mộc Đa thì cảm nhận rõ ràng hơn. Rõ ràng lúc trước kéo tóc hắn, sức lực còn mạnh đến đáng sợ, mà giờ thì đến khí lực cũng không còn, mặt mày trắng bệch như người không thể thở nổi.
A Cốt Mộc Đa thử bước lại gần, lắp bắp:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play