Xe ngựa lăn bánh chậm rãi tiến vào cung.
Vừa xuống xe, Khúc Độ Biên ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Sùng Chiêu Đế đang đứng ở phía xa trên con đường lớn trong cung.
Bầu trời đã tối mịt. Hắn mặc long bào đen, tay chắp sau lưng, đứng yên lặng nơi cuối con đường, phía sau là cung nhân cầm đèn lồng chiếu sáng.
Ánh sáng mờ nhạt che khuất biểu cảm của hắn, cũng không rõ hắn đã chờ ở đó bao lâu.
Thấy Khúc Độ Biên tới, Sùng Chiêu Đế không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Rồi, biết ngay mà, lão cha lại đang ghen tị đây mà. Khúc Độ Biên nghĩ thầm, liền chạy thật nhanh về phía Sùng Chiêu Đế, lao vào ôm chầm lấy: “Phụ hoàng!” Hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh, hỏi: “Người có nhớ con không?”
Lúc này, Sùng Chiêu Đế mới lên tiếng. Hắn giơ tay gõ nhẹ lên trán đứa nhỏ: “Không ra dáng chút nào. Ở nhà ngoại chơi có vui không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT