Cuộc điện thoại đó tôi không hé một lời với Kỳ An. Nếu nói ra, chẳng những bản thân không nhẹ nhõm chút nào mà còn làm tâm trạng người khác tệ theo, vậy thì tốt nhất là đừng nói.
Dường như không nói ra thì nó sẽ dễ bị lãng quên hơn, và sau khi quên đi, tôi vẫn có thể thản nhiên coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nó vẫn như một vị khách không mời, thỉnh thoảng lại đột ngột xâm chiếm tâm trí tôi vào những lúc không ngờ tới. Dù mẹ tôi từ hôm đó không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng mỗi khi trong nhóm gia đình có bất kỳ tin nhắn nào hiện lên, dù chỉ liên quan đến chuyện ăn mặc ở đi lại thường ngày, thần kinh tôi lại căng như dây cót bị vặn quá đà, chỉ chực kêu “cạch” một tiếng.
Rắc rối dường như đã được báo trước từ cuốn “Di thư Montmartre”. Tôi có thể tưởng tượng ra trong đầu họ đã hình thành một chuỗi logic “hoàn hảo” đến mức nào: tôi đọc sách “có vấn đề về tư tưởng”, tôi không muốn kết hôn, tôi không có bạn trai cũng không có đối tượng khác giới nào thân thiết quá mức, tất cả những manh mối ấy đều ám chỉ một khả năng nào đó đang đến rất gần sự thật.
Tôi phiền muốn chết, cực kỳ ghét cái cảm giác mọi thứ đều có thể vượt khỏi tầm kiểm soát bất cứ lúc nào.
Không ngờ cuối cùng cứu tôi lại là tuần thi cuối kỳ. Não bị đủ các loại bài thi nhồi nhét đến quá tải, chuyện kia tạm thời bị đẩy sang một bên. Sửa xong luận văn lại vội vàng ôn thi tự luận, tôi thực sự trải nghiệm lại cảm giác trở về tuổi mười tám, sáu giờ bốn mươi sáng dậy, ngoan ngoãn đọc sách buổi sáng như học sinh cấp ba.
Phương pháp ngốc nghếch, nhưng lại rất hiệu quả với một số môn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT