Tôi ngồi lại quán của Lê Thu cho đến khi phần lớn cửa tiệm trên phố đều đã đóng cửa. Trong suốt thời gian đó, chị đọc sách của chị, tôi lướt điện thoại của tôi. Không biết là bản tính vốn vậy hay do từng trải, chị chẳng bao giờ truy hỏi đến cùng một vấn đề, thường chỉ gợi mở vừa đủ, hễ nhận thấy thái độ không muốn nói của đối phương là lập tức tự nhiên lảng sang chuyện khác.
Tôi thật ra chẳng cần ai giúp gỡ rối điều gì, chỉ là thiếu một nơi có thể yên lặng ngồi một lát. Ở những chỗ khác, hễ ngồi lâu là sẽ nhận được sự để ý đặc biệt của nhân viên phục vụ, nhưng ở chỗ Lê Thu thì không, bà chủ ngồi ngay đối diện, đám nhân viên chẳng ai dám liếc mắt nhìn thẳng về phía này.
Lúc ra về tất nhiên là không tính tiền, coi như tôi đã ăn chùa mấy viên đường của chị.
Lê Thu đành chịu thua: “Có hai viên đường thôi mà, em có cần phải thế không? Người không biết còn tưởng em trúng số độc đắc ấy chứ.”
Chị lại nói: “Lâm Hứa, chị phát hiện em thực ra là người rất dễ thấy đủ.”
Vậy sao? Người ta thường nói người biết đủ thì luôn vui vẻ, vậy tại sao tôi lại chẳng bao giờ vui lên được nhỉ?
Câu nói ấy của chị khiến tôi phải suy nghĩ suốt cả tuần, từ lúc trên tàu cao tốc đến khi chuyển sang chuyến tàu chợ vỏ xanh, nó cứ lởn vởn mãi trong tâm trí tôi không dứt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT