Đâu phải ai cũng như tôi hay như Kỳ An, tìm đủ mọi cách để trốn Tết. Thế nên mấy ngày trước đêm Giao thừa, các sư huynh sư tỷ đã lục tục chuẩn bị về nhà, chỉ còn mình tôi lần lữa: “Mọi người về trước đi, mai em còn định ghé qua nhà văn hóa huyện một chuyến.”
Phàn sư huynh thắc mắc: “Sắp Tết rồi, nhà văn hóa còn mở cửa không?”
Tôi bị hỏi khó, đáp nước đôi: “Chắc là có.”
Thực ra trong lòng thầm nghĩ, thôi xong, hết chín phần mười là đóng cửa rồi.
Nhưng sư tỷ đã cắt ngang cuộc nói chuyện, chị ấy múc canh cho tôi rồi hỏi: “Này, bạn của em thích ăn gì, lát nữa mang về cho nàng một ít.”
Chuyện ăn ở của chúng tôi tuy có trợ cấp nhưng cũng không dám tiêu xài hoang phí, bữa ăn đều cố gắng đạm bạc hết mức có thể. Kỳ An thường chẳng ăn chung ba bữa với chúng tôi, có lẽ vì không hợp khẩu vị, cũng có lẽ nàng vốn dĩ không thích mối quan hệ vai vế và những hoàn cảnh thế này.
Vậy tại sao còn đến đây làm gì cơ chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play