Đầu xuân, Tống Kỳ Phàm rủ rê mọi người đi cắm trại vùng núi, xe cộ lều trại đều đã chuẩn bị xong. Nàng khổ tâm khuyên nhủ tôi rằng mọi thứ đã được sắp xếp chu đáo, đến lúc đó em chỉ cần vác xác tới thôi, chuyện hời thế này tìm đâu ra, người khác muốn đi xếp hàng còn chẳng có suất nữa là.
Tôi đôi co với nàng: “Cơ hội tốt nhất vẫn nên dành cho người có sự chuẩn bị đi.”
Tống Kỳ Phàm thấy mềm không được liền chơi cứng, tin nhắn tiếp theo đã lộ rõ ý đồ, tuyên bố nếu em dám không đến, chị sẽ tới dưới lầu ký túc xá của em dùng kiệu tám người khiêng tới mời.
Tâm trạng tôi vốn khó khăn lắm mới ổn định lại bắt đầu rối loạn, tôi chuyển trang không muốn trả lời. Tống Kỳ Phàm từ đầu đến cuối đều biết tôi đang bận lòng chuyện gì, lại đưa ra một giải pháp mà cô ấy cho là rất thấu tình đạt lý: “Em có thể dẫn theo bạn học đi cùng, thế nào?”
Tôi thầm nghĩ chẳng thế nào cả, dẫn bạn học tới xem trò cười của mình sao?
Nhưng dưới áp lực của vụ "kiệu tám người khiêng", lại thêm món nợ ân tình lần trước bị bệnh được Tống Kỳ Phàm đích thân mang thuốc tới tận cửa, cuối cùng tôi đành rất miễn cưỡng đồng ý.
Thực ra nói trắng ra vẫn là vì lý do đó: tôi không muốn tỏ ra quá lụy tình, ít nhất là vào khoảnh khắc Kỳ An nhắc lại “chị không thể”, tôi đã nên hoàn toàn chìm nghỉm dưới đáy hồ chết rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT