Mấy đứa nhỏ khác đều chưa ra ngoài, cũng chưa luyện quyền đọc sách, toàn bộ ngồi ở trong sân, bàn tay nhỏ linh hoạt bện giỏ, làn, vân vân.

Động tác rất thuần thục, giống như đã làm hơn trăm ngàn lần.

Cũng nhìn thấy cảnh này, Tiền Mộc Mộc mới đột nhiên nhớ tới, năm năm qua nguyên thân mặc kệ chết sống của mấy đứa bé trong nhà.

Mấy đứa bé không có gì để ăn, gầy đến mức da bọc xương, giống như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay đi.

Trưởng thôn và lý chính thực sự không đành lòng, góp ít tiền mời lão nhân có tay nghề biết đan, dạy bản lĩnh kiếm cơm của mình cho Hứa Gia Liên.

Hứa Gia Liên lại đem những thứ học được, dạy hết cho các đệ đệ muội muội.

Cũng bởi vì có nghề đan này, mấy huynh muội mới có thể thu hoạch trong ruộng, còn miễn cưỡng có thể đổi chút lương thực ăn, không đến mức chết đói.

Tiền Mộc Mộc thu hồi ánh mắt.

Cũng không đề nghị muốn giúp đỡ.

Cái thứ này, nàng cũng không biết.

... Được rồi, thật ra là nàng không có hứng thú.

Cửa viện hơi mở.

Tiếng đập cửa vang lên hai lần.

Xuyên qua khe cửa, Tiền Mộc Mộc thấy rõ người tới.

"Đứng bên ngoài làm gì? Vào đi."

Thẩm tử Trương gia nghe tiếng, đẩy cửa đi vào.

Gãi gãi đầu lại gãi gãi mặt, giống như cả người ngứa ngáy không thoải mái.

"Ta nghe người trong thôn nói chân ngươi bị thương, có khỏe không?"

Tiền Mộc Mộc cười xua tay.

"Không có việc gì, bị trật nhẹ mà thôi."

Nhìn thấy thẩm tử Trương gia xuất hiện, mấy đứa nhỏ còn kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp tục làm việc của mình.

Hứa Gia Liên biết, trước kia mẫu thân nhà mình có quan hệ rất tốt với thẩm tử Trương gia, hắn vào nhà dọn ghế, đặt ở bên chân Trương thẩm tử.

"Thẩm, ngồi đi ạ."

"Đứa nhỏ này... Còn rất khách khí."

Trương thẩm tử cười khẽ, thuận theo ngồi xuống, lại hỏi: "Ngươi đi đường không thành vấn đề chứ?"

Tiền Mộc nhướng mày.

"Có chuyện gì sao?"

Trương thẩm tử vuốt cổ: "Không phải là ngày mai có chợ sao, muốn hỏi ngươi có muốn đi cùng không."

Đi chợ à...

Đi chợ thời cổ, nàng cũng rất muốn đi xem một chút.

Tiền Mộc Mộc trầm ngâm một chút.

"Được, ngày mai ngươi tới gọi ta."

Nghe được người đáp ứng, Trương thẩm tử còn rất vui, nhắc nhở: "Vậy ngươi cũng không được ngủ nướng."

Tiền Mộc Mộc mím môi cười.

"Sẽ không."

"Được! Cứ quyết định như vậy đi."

Trương thẩm tử nói xong, đưa tay luồn vào trong túi tạp dề bên dưới.

Moi rồi moi.

Móc ra một cái bao nhỏ.

Buông xuống liền đi.

Không nói gì.

"Ôi —— "

Tiền Mộc Mộc vừa lên tiếng.

Người nọ đi càng nhanh hơn.

Nàng có chút bất đắc dĩ cười cười.

Với tới tay cầm lấy bao nhỏ.

Mở ra nhìn nhìn, bên trong thế mà chứa gạo.

Nhặt lên một nắm nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay, hạt gạo không hoàn chỉnh, mặt ngoài ố vàng, có dấu vết bị côn trùng đục.

Còn mang theo mùi ẩm mốc nhàn nhạt, đoán chừng là từ năm ngoái để tới năm nay.

Các thôn dân mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời, đều dựa vào trời mà ăn cơm.

Chỉ tiếc mấy năm nay ông trời không nể mặt, chỉ có hai trận mưa to vào lúc tháng ba mùa xuân, sau đó không có một giọt mưa nào nữa.

Trong ruộng thiếu nước nghiêm trọng, lúa trồng cũng không phát triển được, năm ngoái thu hoạch vô cùng ảm đạm.

Năm nay lúa trong ruộng tháng tám mới thu hoạch, lúc này nhà nào trong thôn cũng thắt lưng buộc bụng sống tiết kiệm, sợ bữa ăn này nhiều, bữa sau sẽ không có mà ăn.

Tình huống nhà Trương thẩm tử giống hệt mọi người trong thôn.

Ở thời khắc nhà nhà đều khó khăn này, làm được đến mức này... thật sự không dễ dàng.

Hai ngày trước nàng nói những lời kia, chẳng qua là vì khiến đám người xem náo nhiệt kia tức chơi lại không nghĩ Trương thẩm này lại nhớ kỹ toàn bộ trong lòng.

Gạo được đưa tới này...

Sợ là sau khi biết nàng bị thương, nàng ấy muốn đưa gạo cho nàng ăn ngon một chút.

Tiền Mộc Mộc thu con ngươi lại.

Qua một lúc lâu, mới ước lượng trọng lượng.

Hai cân, tiết kiệm một chút có thể ăn hai bữa.

Yên lặng ghi nhớ ý tốt đưa than trong ngày tuyết rơi này trong lòng.

...

Mặt trời chói chang.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đã đến giữa trưa.

"Tiểu Thạch Đầu, giúp ta nhóm lửa đi?"

"Vâng ạ ~"

Hứa Gia Thạch tích cực lên tiếng, buông công việc trong tay xuống.

Ôm lấy một bó củi lớn, đi vào phòng bếp đốt lửa.

Gạo Trương thẩm tử đưa tới có chút mốc meo, Tiền Mộc Mộc lo lắng mấy đứa nhỏ ăn vào có bệnh gì, dự định phơi nắng xong lại nấu ăn, về phần giữa trưa phải nấu, vẫn là dùng gạo bình thường mua từ hệ thống siêu thị.

Sau khi bỏ gạo vào nồi nấu thành nước cơm, gọt mấy củ khoai lang lát ở đáy nồi, phủ cơm lên trên dàn đều, định làm một bữa cơm khoai lang.

Không có thịt tươi, chỉ có thể xào thịt khô.

Tiền Mộc Mộc còn lấy một bát dưa muối lớn từ trong vò dưa muối, bỏ vào trong nồi dùng dầu xào thơm.

Lại dùng trứng gà trộn với ớt, xào một món.

Trong nhà mấy đứa nhỏ không kén ăn, làm gì ăn nấy.

Tiền Mộc Mộc cũng không có khống chế, đều là dựa theo sở thích của mình mà làm.

Ba món ăn, tất cả đều đã làm xong.

Cái này cũng không cần gọi, siêu cấp tự giác.

Mấy đứa nhỏ đặt bàn ghế vào.

Đồ ăn vừa lên bàn, đều ngồi xuống.

Bưng cơm khoai lang lên, vùi đầu ăn.

Một trận càn quét, trong mâm trống không.

Không còn chút nào, cơm khoai lang trong nồi lớn cũng ăn sạch sẽ.

Ăn cơm xong, Hứa Gia Liên chủ động nhận thầu công việc rửa bát, Tiền Mộc Mộc cũng không chối từ, yên tâm thoải mái nghỉ ngơi ở dưới tàng cây, quạt mát.

Vết thương trên chân không nghiêm trọng lắm, sau khi dùng rượu thuốc xoa đi xoa lại, lại tĩnh dưỡng một đêm, xuống đất đi bộ không thành vấn đề.

Tiền Mộc Mộc như vậy, thuần túy chính là lười.

Mấy tiểu tử kia hiển nhiên cũng đã nhìn quen rồi, đều tự bận rộn công việc của mình, mãi cho đến khi mặt trời lặn dần xuống núi phía tây, người bận việc trong viện mới dần dần tán đi.

"Nương! Người xem!"

Hứa Tiểu Bảo chợt lên tiếng, trực tiếp đem rổ trúc nâng đến dưới tàng cây, trong mắt vừa kinh hỉ vừa ngoài ý muốn.

"Tiểu cẩu đã đứng lên được rồi!"

Con chó nhỏ hai ngày trước còn ỉu xìu, không có chút sức sống nào, lúc này đứng lên, chỉ là bị xóc nên dưới chân có chút bất ổn, thân thể nho nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cái đuôi lắc lắc, thoạt nhìn rất có sức sống.

Tiền Mộc Mộc cũng lộ ra một nụ cười.

"Ừm, ta nhìn thấy rồi."

Bàn tay nhỏ bé của Hứa Tiểu Bảo nắm chặt trước ngực, đôi mắt trông mong nhìn mẫu thân nhà mình, mang theo vẻ khẩn cầu nói: "Thương thế của chó con còn chưa khỏi, nương, có thể ở nhà ta thêm hai ngày được không?"

Tiền Mộc Mộc đứng dậy.

Ngồi xổm trước mặt chó con.

Dùng ngón tay chọc chọc cái đầu lông xù kia, chó con lè lưỡi, cái đuôi vui mừng lắc lắc, mang theo ba phần lấy lòng.

Toàn thân con chó nhỏ là màu lông vàng đất, hai chân trước giống như đeo găng tay, trắng như tuyết, đôi mắt vừa đen vừa sáng tròn xoe, trong con ngươi phản chiếu bóng thu nhỏ của nàng, thoạt nhìn hồn nhiên đáng yêu.

Nàng nhấc mắt lên.

"Tiểu Bảo, con thích con chó này không?"

Hứa Tiểu Bảo sợ hãi gật đầu.

Cô bé rất thích, nhưng trong nhà không thể nuôi.

Hơn nữa nương cũng không thích động vật nhỏ, thương thế tốt lên thì phải đưa đi.

Nhưng cô bé thật sự rất muốn giữ nó lại...

Mặc dù biết không có khả năng, nhưng vẫn không khỏi ôm chờ mong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play