Nhìn thấy rõ ràng thần sắc trong mắt tiểu nha đầu, Tiền Mộc Mộc chống đầu gối đứng lên, cong môi cười một tiếng.

"Vậy con chó nhỏ này, từ nay về sau liền là người nhà chúng ta, con phải đối đãi với nó cho tốt, đừng để cho bất luận kẻ nào khi dễ nó, có thể làm được không?"

Lời này vừa nói ra, không khí trong viện Hứa gia phảng phất như đều ngưng trệ trong chớp mắt.

Mấy người không dám tin nhìn qua, con ngươi Hứa Tiểu Bảo dần dần phóng đại, bị vui mừng từ trên trời giáng xuống, nện đến đầu sắp choáng!

Nhưng cô bé rất sợ đây là đang nằm mơ.

Không xác định lại hỏi:

"Thật sao?!"

"Thật sự có thể nuôi chó con sao ạ?"

"Nương sẽ không chán ghét nó chứ? Ta thật sự có thể giữ nó lại sao?"

Bàn tay trắng nõn phủ lên trên đầu, Tiền Mộc Mộc nhẹ nhàng vuốt vuốt, đối diện với ánh mắt của tiểu nha đầu, từng câu từng chữ đáp lại:

"Ừ, là thật."

"Ta không ghét chó, con cũng thật sự có thể giữ nó lại."

Nhận được câu trả lời khẳng định và chắc chắn, Hứa Tiểu Bảo kích động ôm lấy eo Tiền Mộc Mộc, nhảy lên nhảy xuống hoan hô.

"Quá tốt rồi!!!"

"Rốt cuộc chó cũng có nhà không cần lang thang nữa rồi!!!"

Tiền Mộc Mộc hai tay che chở Hứa Tiểu Bảo, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt, phụ họa nói: "Đúng vậy, không cần lang thang thật sự là quá tốt."

Vừa dứt lời, Hứa Tiểu Bảo đột nhiên phản ứng lại, vội vàng buông tay ra, vẻ mặt cũng có chút ngượng ngùng.

"Nương, vừa rồi con chỉ là quá kích động..."

Cũng không được nương cho phép, liền tự tiện nhào tới.

Nương sẽ tức giận sao...

Nương tức giận, lại sẽ đánh cô bé.

Nhìn cô nhóc kia cắn môi, bộ dạng khẩn trương, Tiền Mộc Mộc chủ động tiến lên, ôm người đến bên cạnh, hơi cúi người xuống ôm lấy đầu cô nhóc, trong mắt ẩn chứa ấm áp, dịu dàng.

"Có thể nuôi chó mình thích, thật sự rất đáng vui vẻ đúng không?"

Được nương ôm, sợ hãi gì đó toàn bộ ném ra sau đầu, trong mắt Hứa Tiểu Bảo xẹt qua một tia gợn sóng, phảng phất như có ngôi sao lạc vào, phát ra ánh sáng.

Cô bé nắm chặt bàn tay nhỏ.

Gật đầu thật mạnh!

"Vâng!"

Véo má cô nhóc kia, Tiền Mộc Mộc mím môi cười hỏi:

"Vậy bây giờ chó là một thành viên của nhà chúng ta, con có nên đặt cho nó một cái tên không?"

"Đặt tên?"

Hứa Tiểu Bảo có chút nghi hoặc, lại có chút luống cuống: "Nhưng mà, nương, con chưa từng đặt tên, con cũng không biết đặt..."

Hứa Gia Liên đi tới, chen vào nói.

"Gọi Khoai Tây, được không ạ?"

Dứt lời, còn đầy mong đợi nhìn về phía Tiền Mộc Mộc, giống như đang tìm kiếm ý tứ khích lệ.

Tiền Mộc Mộc nở nụ cười tán thưởng.

"Tên này không tệ nha."

Hứa Gia Liên có chút thẹn thùng, sờ sờ cái ót.

"Không không không!"

Hứa Gia Thạch lắc lắc ngón trỏ, giả bộ vẻ mặt cao thâm khó lường, "Ta cảm thấy nên gọi là Bánh Trôi, móng vuốt của nó trắng bóc, mềm mại, vừa nhìn đã biết ăn rất ngon."

Tiền Mộc Mộc có chút bật cười.

Tiểu Thạch Đầu này đúng là một nhóc con tham ăn.

Nhìn thấy cái gì đều sẽ liên tưởng đến ăn.

Hứa Gia Tề cũng xuất hiện, siết chặt ngón tay, sợ hãi nói: "Tiểu Tiểu."

Tiền Mộc nhướng mày.

"Tên này cũng được."

Một giọng nói xa xa, cũng nhẹ nhàng vang lên.

"Nghe nói nếu đặt cho súc vật họ nhà mình, kiếp sau sẽ đầu thai thành người, ta cho rằng vẫn nên lấy cái tên có thể gắn vào họ nhà mình cho thỏa đáng."

Tiền Mộc Mộc kinh ngạc nhướng mày.

"Thật sao... Ta thật sự không biết."

"Tiểu Phục, xem ra con hiểu biết rất nhiều nha."

Hứa Gia Phục ngồi dưới mái hiên, ngượng ngùng gãi gãi gò má, "Nghe a nãi nói... Ta nghĩ đến tên của nó là Trúc Can, bởi vì con chó này gầy, giống như là cây gậy trúc."

Tiền Mộc Mộc giơ ngón tay cái lên.

"Không sai!"

Được khen như thế, Hứa Gia Phục hoàn toàn chịu không nổi, thẹn thùng ném một câu "Ta chỉ tùy tiện nói thôi." liền nhanh chóng cúi đầu, vùi vào vào trong sách.

Tiền Mộc Mộc tổng kết lại: "Khoai Tây, Bánh Trôi, Tiểu Tiểu, Trúc Can... Còn nữa không?"

Tên của mấy đứa trẻ đặt, đều có liên quan nhất định với cá tính tiềm ẩn của bọn chúng.

Hứa Tiểu Bảo cắn ngón tay.

"Tam ca ca còn chưa đặt."

Uống nước xong, Hứa Gia Lăng từ trong phòng bếp đi ra, nghe thấy lời này, môi khẽ mím, vốn định nói không cần hỏi ý kiến của hắn, nhưng lúc đối mặt với cặp mắt hạnh kia, hắn vẫn chần chờ.

Qua một lúc lâu.

Mới nói:

"Diệp Tử."

Tích chữ như vàng.

Ngắn gọn rõ ràng.

Không có nửa câu giải thích.

Tiền Mộc Mộc liếc mắt nhìn Hứa Gia Phục, tai đỏ bừng, rồi nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Hứa Gia Lăng, nàng cảm thấy Hứa Gia Lăng càng giống nhân vật phản diện hơn.

Đứa trẻ như vậy sau khi lớn lên, mới phù hợp tiêu chuẩn lãnh khốc, chảnh chứ, kiêu ngạo của nhân vật phản diện...

Tiền Mộc Mộc lại tổng kết tên.

"Tiểu Bảo, trong này có tên mà con thích không?"

Hứa Tiểu Bảo nhíu chặt lông mày, rất xoắn xuýt, chậm chạp không quyết định được.

Tiền Mộc Mộc cũng không thúc giục, sờ lên đầu tiểu nha đầu.

"Dù sao cũng là xưng hô sẽ bầu bạn với chó cả đời, cho nên con từ từ cân nhắc đi ~ "

Hứa Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn mẫu thân nhà mình.

"Nương, người có tên gì hay không?"

Tiền Mộc Mộc mím môi.

"Sang Khả Thiếp (băng dán cá nhân)."

Khi nói ra câu này, đáy mắt Tiền Mộc Mộc xẹt qua một tia bi thương khó phát hiện.

Sang Khả Thiếp là một con mèo hoang màu xám đen xen kẽ, lần đầu tiên nàng gặp nó, cả người đầy máu nằm ở trong đồng cỏ, lông tóc ướt sũng, thoạt nhìn như là lúc nào cũng có thể sẽ chết.

Khi đó nàng nhất thời mềm lòng nhặt nó về, cẩn thận băng bó cho nó, tiểu tử kia dị thường cảnh giác đối với nàng, rồi lại bởi vì trên người có thương tích, căn bản không có sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho nàng bài bố...

Hứa Tiểu Bảo nghiêng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc.

"Sang Khả Thiếp là cái gì vậy ạ?"

"Là băng bó vết thương, đồ vật cùng loại với băng vải."

Hứa Tiểu Bảo ngây thơ gật đầu.

Sau một lúc lâu.

Ánh mắt cô bé sáng lên!

Nhất kinh chợt nói:

"Nương! Con quyết định được rồi!"

"Gọi là Hứa Hạnh Phúc, thế nào!"

Thật đúng là vừa nghe hiểu ngay, làm cho người ta vừa nghe liền có thể đoán được ý đồ của chủ nhân đặt tên là gì.

Tiền Mộc Mộc cười cười.

"Ừm, êm tai."

Hứa Tiểu Bảo ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy chó nhỏ, cười xán lạn như ánh mặt trời, tự nói với chó:

"Chó con, từ nay về sau, mi sẽ được gọi là Hứa Hạnh Phúc, chính là Hứa Hạnh Phúc cả đời đều sẽ hạnh phúc!"

Tên đã quyết định xong, mọi người đều tản ra đi làm việc của mình.

Tiền Mộc Mộc cũng nằm trở lại trên ghế, suy nghĩ nghỉ một lát nữa sẽ nấu cơm.

...

Mặt trời lặn về phía tây.

Từng tia tà dương rơi xuống.

Tiền Mộc Mộc đứng ở trước bếp lò, bận rộn làm cơm tối.

Bên ngoài thu dọn xong, Hứa Gia Liền đi đến, giơ tay nhấc chân có chút câu nệ, mang theo ý trưng cầu.

"Nương, trong nhà cũng không có lương thực gì, ngày mai họp chợ, con muốn mang giỏ trúc đã bện xong lên trấn trên bán đi, đổi mấy cân lương thực về ăn..."

Tiền Mộc Mộc vui vẻ gật đầu.

"Đương nhiên là được, ngày mai chúng ta cùng đi nhé?"

Thật ra sau khi nhìn thấy mấy đứa trẻ đều bận rộn đan giỏ tre, Trương thẩm tử lại nói đến chuyện họp chợ, nàng đã đại khái đoán được mấy đứa trẻ muốn làm gì.

Đứa trẻ mười tám tuổi ở thời đại của nàng vẫn chỉ là tuổi học lớp mười một hoặc lớp mười hai.

Nhưng ở nơi này, mười tám tuổi đã là thanh thiếu niên tráng hán quan trọng trong nhà, có thể gánh vác trọng trách nuôi sống gia đình.

Ngẫm lại, thật đúng là thổn thức không thôi.

Nghe được nương nói như vậy, Hứa Gia Liên ngại ngùng cười một tiếng.

"Được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play