Cái tên “Trương Vĩ Cường” này rất hay gặp, nhưng nếu thêm bổ ngữ “mở vườn trái cây” thì sẽ thu hẹp phạm vi đáng kể.

Chí ít tại thành phố bọn họ chỉ có 3 người thỏa mãn điều kiện này, nhưng lấy thời gian con gái của Đào Trạch mất tích làm điểm mốc để tính tuổi thì có thể tạm thời loại trừ hai người, bởi vì một người 20 năm trước vẫn là một đứa trẻ sơ sinh, một bé gái chào đời sau vụ án thần ẩn ở bến tàu câu cá.

Người còn lại là một ông già đã gần bát tuần.

Tuổi gần bát tuần, 20 năm trước là vào khoảng 60 tuổi, cho dù vẫn còn khỏe mạnh thì vẫn rất khó để bắt cóc một bé gái 10 tuổi ngay sau lưng ba của cô bé. Hoặc có thể nói rằng dù hung thủ là một người đàn ông đang trong độ tuổi trẻ trung khỏe mạnh thì cũng không có khả năng.

Thực ra trong mắt những người không tin vào quái lực loạn thần, họ đều cho rằng vụ án chưa có lời giải đáp này có lẽ chỉ vì bé gái bất cẩn bị trượt chân rơi xuống nước, cũng có lẽ là vì góc độ rơi xuống nước đặc biệt nên bé gái bị ngất xỉu ngay sau khi rơi xuống, mới dẫn đến bé gái không phát ra âm thanh gì mà chết đuối trong lặng lẽ, thi thể cũng bị dòng nước cuốn trôi đến đâu đó.

Suy cho cùng thì trong hiện thực thật sự có rất nhiều vụ án mới nghe thì có vẻ khó tin, nhưng thực sự xảy ra do sự trùng hợp kỳ lạ nào đó.

Nhưng Đào Trạch khăng khăng nói rằng đó là điều không thể. Lúc ấy chung quanh bến tàu không có con thuyền nào cả, cho dù con gái bị ngất xỉu nên không thể phát ra tiếng kêu thì chí ít cũng phải có tiếng vật thể rơi xuống nước. Dù có người chỉ trích anh ta làm cha mà chỉ lo chăm chú câu cá chứ không nghe được tiếng động thì anh ta vẫn khăng khăng khẳng định mình thực sự không nghe được tiếng vật thể rơi xuống nước nào, cô bé biến mất ngay trên mặt đất mà không phát ra tiếng động nào cả.

Cảnh sát Trần chỉ mong anh ta có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh này, bắt đầu cuộc sống một lần nữa, mong rằng đây là lần cuối cùng anh ta bị lừa, anh ấy cũng chỉ giúp anh ta lần cuối cùng này nữa thôi.

Nhưng anh ấy không ngờ sẽ có phát hiện quái dị đến mức khiến người ta sởn gai ốc như thế này.

Ông chủ vườn trái cây Trương Vĩ Cường, ảnh chụp người này đã từng xuất hiện trên mạng, chỉ có điều không nhắc đến họ tên của lão ta thôi. Nhưng sau khi cảnh sát Trần vận dụng hệ thống phân biệt bộ mặt trong cơ quan để điều tra thì tìm được mấy bức ảnh, trong ảnh Trương Vĩ Cường mặc áo ba lỗ màu đỏ của tình nguyện viên, chụp ảnh chung với các tình nguyện viên trẻ tuổi khác. Trong bức ảnh, lão ta mỉm cười, thoạt nhìn nét mặt rất hiền từ và chất phác.

Nhưng khi họ tra được những bức ảnh này được chụp hồi nào, lúc ấy các tình nguyện viên đang làm gì thì mới phát hiện tất cả những bức ảnh có mặt Trương Vĩ Cường đều được chụp sau khi kết thúc công cuộc hỗ trợ cảnh sát tìm kiếm phụ nữ bị mất tích. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Sắc mặt của cảnh sát Trần trở nên nghiêm túc, nói: “Lập tức điều động toàn bộ tài liệu về những vụ án phụ nữ mất tích chưa được giải quyết trong thành phố chúng ta 20 năm gần đây, liên lạc với đội ngũ tình nguyện viên hỗ trợ tìm kiếm nạn nhân mất tích hồi ấy, xem thử có phải lần nào cũng có mặt Trương Vĩ Cường không.”

“Rõ!”

Đồn cảnh sát lập tức bận rúi rụi. Lấy vụ án con gái của Đào Trạch bị mất tích làm mẫu rồi điều tra những vụ án nạn nhân bị mất tích ngay trước mắt người khác tương tự như vậy, không ngờ lại có tận mấy chục vụ! Hầu hết các vụ đều có tổ chức tình nguyện viên hỗ trợ tìm kiếm nạn nhân, hơn nữa cũng để lại số điện thoại. Thế là bên phía cảnh sát gọi điện thoại, nhanh chóng nhận được đáp án khiến họ máu sôi trào, tim đập nhanh.

… Mỗi lần xảy ra vụ án kiểu này, Trương Vĩ Cường đều sẽ xuất hiện tại hiện trường với thân phận là tình nguyện viên.

Sự trùng hợp này khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

Thứ nhất, khi họ đọc kỹ bản ghi chép của người nhà hoặc bạn bè của các nạn nhân bị mất tích, thì phát hiện trong số họ từng có một vài người vô tình nói rằng người mất tích từng đi vào, hoặc đi ngang qua một vườn trái cây. Ngay cả Đào Trạch trước khi dẫn con gái đi câu cá thì cũng dẫn con gái ghé qua một vườn trái cây để hái ổi.

Mà chủ nhân của vườn trái cây này, chính là Trương Vĩ Cường.

Bỗng chốc, gương mặt mỉm cười chất phác ôn hòa ấy lập tức trở nên quỷ dị hơn hẳn, dường như đôi mắt kia cũng lóe lên ánh sáng quái dị, cứ như thể lão ta không phải là người, mà là con ác quỷ đội lốt người.

Thậm chí nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy các tình nguyên khác đều mang tâm trạng suy sụp, hoặc là cười không nổi, dù cười thì cũng rất miễn cưỡng, vì không công cuộc tìm kiếm không đem lại kết quả gì cả, chỉ có mình lão ta là thả lỏng cơ mặt, thật sự mỉm cười.

“Nhưng… nếu thật sự là lão ta thì tại sao lão ta lại làm được điều đó? Những địa điểm xảy ra vụ án đều cách vườn trái cây không gần, thậm chí có những nơi cách quãng đường lái xe hai giờ, camera giám sát cũng không chụp được bóng dáng của lão ta, không thì chắc chắn lão ta đã bị nghi ngờ rồi.” Một cảnh sát trẻ tuổi hỏi bằng giọng đầy khó tin.

“Chuyện này, e rằng chỉ có đương sự mới biết.” Cảnh sát Trần nói, nhưng trong lòng lại không tự chủ được bổ sung thêm một câu, hoặc có khi Nhà Thông Tin Giải Mã kia cũng biết.

Trong không gian chật hẹp và tanh tưởi, một cô bé thương tích đầy mình co ro thân thể gầy ốm lùi vào góc tường, mắt cá chân bị trói bằng một sợi dây xích. Cô bé vừa kinh hoàng vừa sợ hãi nhìn lão già đang ngồi trên chiếc giường nhỏ cách đó không xa đang uống rượu, ăn mồi nhắm.

“Ông ơi… Ông tha cho cháu đi, nhà cháu giàu lắm, ba mẹ cháu sẽ cho ông rất nhiều tiền, ông tha cho cháu với ạ.” Cô bé nhỏ giọng van xin, lúc hé miệng có thể thấp thoáng thấy mấy chiếc răng của cô bé đều không còn nữa.

Tất cả đều bị Trương Vĩ Cường nhổ bằng kìm. Lão ta nói nếu cô bé không cho lão ta nhổ răng thì lão ta sẽ nhổ lưỡi của cô bé.

Lão già này đã già khọm rồi mà vẫn thích làm nhục và ngược đãi những sinh mạng nhỏ yếu để thể hiện sức mạnh của mình, thỏa mãn tâm lý biến thái của mình.

Trương Vĩ Cường vừa ăn đậu phộng vừa uống rượu, nở nụ cười sung sướng khi thấy dáng vẻ sợ hãi như gà con của cô bé: “Ông không thiếu tiền đâu, cô bé ạ.”

Nụ cười đáng sợ của lão ta khiến cô bé chảy nước mắt nhiều hơn: “Thế ông thiếu thứ gì? Cái gì nhà cháu cũng có thể cho ông, chỉ cần ông tha cho cháu, tha cho cháu đi ông…”

Cô bé hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng cô bé chỉ cãi nhau với bố mẹ rồi đi theo bạn bè dạo quanh trung tâm thương mại, sau đó đi vào nhà vệ sinh, đến khi mở mắt ra thì đã xuất hiện trong địa ngục này. Cô bé nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, trung tâm thương mại rất rộng, bạn của cô bé đang chờ cô bé ngay bên ngoài nhà vệ sinh, giữa ban ngày ban mặt, ngay trước mắt công chúng, tại sao mình lại bị bắt cóc đến đây?

Trong không gian này, trên tường có vết máu đen đặc dường như cũng từng có người điên cuồng giãy dụa mà cào lên, mặt đất cũng có những mảng màu đen bất quy tắc, trông rất giống vết máu tích tụ một thời gian dài nên không thể dọn sạch, không biết đã tồn tại được bao lâu, không khí tràn ngập mùi mục ruỗng tanh tưởi.

Trương Vĩ Cường cười nói: “Ông già rồi, không còn sống được mấy ngày nữa, chỉ mong sao mấy đứa trẻ tuổi như cháu bầu bạn cùng ông thôi.”

Cô bé chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, run rẩy dữ dội hơn. Bố mẹ ơi, cứu con với, hu hu hu…

Đúng lúc này, tiếng chuông chợt vang lên trong địa lao, lão già ấn tắt chuông rồi đứng dậy, rời khỏi địa lao.

Trên địa lao là một vườn trái cây rộng sáu bảy mẫu, trồng các loại trái cây như ổi, dâu tây, lê vân vân… cho khách hàng tự hái, sau đó cân ký rồi trả tiền mang đi. Thường xuyên có thanh niên hoặc bố mẹ dẫn con cái đến đây để gắn kết tình cảm gia đình.

Nhưng họ không hề hay biết, mặt đất ngay dưới chân mình đã chôn vùi bao nhiêu thi thể.

Lần này người ấn chuông cửa là mấy người thanh niên, trong đó có hai cô gái trẻ, một người cao gầy xinh đẹp, một người dung mạo dễ thương, khiến ánh mắt Trương Vĩ Cường sáng ngời. Nhưng chẳng mấy chốc, lão ta lại cảm thấy tiếc nuối. Dù là thời còn trẻ, để bảo đảm an toàn, lão ta chỉ ra tay với những cô gái trẻ mình có thể trọng rất nhẹ, hoặc là những bé gái nhỏ tuổi, huống chi là bây giờ. Hai cô gái trước mắt mặc dù rất xinh đẹp nhưng cơ thể khỏe mạnh, không phải là đối tượng nhắm đến của lão ta.

“Ông chủ, chúng tôi đến hái ít trái cây.”

“Ừ, vào đi, ổi năm đồng một ký, dâu tây mười lăm đồng một ký.”

Mấy thanh niên cầm rổ rồi đi vào lựa trái cây, chỉ có điều ánh mắt của họ đều lặng lẽ nhìn lướt chung quanh, cảnh giác như chó săn. Thi thoảng ánh mắt của họ lại chạm nhau như đang truyền đạt tin tức nào đó, cô gái dễ thương trong số họ còn tiến lên quấn lấy lão già hỏi này hỏi nọ, khiến lão ta không thể đi được.

Ánh mắt Trương Vĩ Cường khẽ híp lại.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Ôn Vũ Huyền dẫn Cảnh Bội đi tìm người bạn của anh ta sẽ giúp Cảnh Bội học bù. Khoảng cách rất gần, ngay trong khu phố gần trường tiểu học, cô ấy làm giáo viên ở trường tiểu học này.

Khi gặp cô ấy, Cảnh Bội lập tức nhướng mày.

Lúc này Mai Yên Lam đang luống cuống khiêng một chồng hàng chuyển phát nhanh xếp chồng lên thật cao, nếu không phải Ôn Vũ Huyền nhanh tay nhanh mắt đỡ giúp cô ấy thì có lẽ sẽ rơi khắp nơi.

Cô ấy mặc một bộ trang phục công sở màu đen bảo thủ, đeo kính đen, tóc cột thành đuôi ngựa thấp sau đầu, thoạt nhìn vừa bình phàm vừa vụng về.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Cô ấy liên tục nơi lời cảm ơn Ôn Vũ Huyền.

Ôn Vũ Huyền: “Sao cô có nhiều đồ chuyển phát nhanh thế?”

“Không phải đồ của tôi, tôi ra phòng bảo vệ lấy hàng chuyển phát nhanh nên các đồng nghiệp nhờ tôi nhân tiện lấy giúp họ luôn, tôi tiện tay lấy luôn một thể. Tôi phải đưa đống hàng chuyển phát nhanh này về văn phòng trước đã.” Mai Yên Lam nói.

Ôn Vũ Huyền nhìn đống hàng chuyển phát nhanh cao hơn đầu người này, rồi lại nhìn Mai Yên Lam, vẻ mặt khó nói nên lời: “Cô…”

“Đây chính là bé rồng con hả?” Mai Yên Lam lại tò mò nhìn Cảnh Bội: “Em trắng hơn nhiều so với lúc ở trên buổi họp báo đấy, cũng xinh đẹp hơn rồi. Nếu không phải được biết trước thì có lẽ cô sẽ không nhận ra em đâu.”

“Chào cô Mai ạ.” Cảnh Bội cũng cầm lấy mấy hộp chuyển phát nhanh.

“Người ở đây đều không biết cô là người phản tổ, em đừng làm lộ tẩy đấy nhé.” Mai Yên Lam nhỏ giọng nhắc nhở, ánh mắt cảnh giác quan sát chung quanh.

“Dạ vâng.”

Trong văn phòng, có mấy giáo viên đang trò chuyện, thấy Mai Yên Lam mang đồ chuyển phát nhanh vào thì hai giáo viên nữ trẻ tuổi lập tức vây quanh cô ấy, vui vẻ cầm mấy hộp đồ. Thấy Ôn Vũ Huyền và Cảnh Bội ở cửa, họ không khỏi kinh ngạc: “Hai người này là…”

“Họ là bạn của tôi, đến tìm tôi.”

“Là bạn bên phía vị hôn phu của cô chứ gì?” Một cô giáo trang điểm rất xinh đẹp hơi ghen ghét hỏi. Đôi nam nữ này vừa thấy đã biết khí chất không tầm thường, nhất là thiếu nữ này, có lẽ là thiên kim tiểu thư trong gia tộc danh giá nào đó, trên người toàn là đồ của nhãn hàng mà cô ta phải dành dụm thật lâu mới mua được một món.

Mai Yên Lam chỉ mỉm cười chứ không trả lời, cô ấy dẫn Ôn Vũ Huyền và Cảnh Bội rời đi.

“Đúng là một bước lên tiên luôn. Sao tôi không may mắn có một bạn cùng trường cấp ba giới thiệu vị hôn phu giàu có độc thân cho tôi như cô ta nhỉ?” Một cô giáo khác tràn đầy hâm mộ nói.

“Có bước lên tiên được hay không còn chưa biết đâu.” Cô giáo ghen tỵ kia càng ghen tỵ hơn: “Mỗi lần vị hôn phu của cô ta đến đón cô ta đi ăn cơm, bạn cùng trường cấp 3 kia đều ngồi trên xe. Vị hôn phu với bạn cùng trường cấp 3 trai xinh gái đẹp xứng đôi biết bao, sao lại kết hôn với một người phụ nữ bất kể là ngoại hình hay gia thế đều tầm thường như cô ta? Nói không chừng có mờ ám gì đó… Á, sao lớp nền của tôi bị mốc hết thế này!”

“…”

Tiếng xì xầm đằng sau lọt vào tai người phản tổ cực kỳ rõ ràng. Cảnh Bội nhìn Mai Yên Lam, cô ấy vẫn giữ nụ cười, không có bất cứ phản ứng gì.

Ôn Vũ Huyền nhìn Mai Yên Lam, biểu cảm càng khó nói nên lời.

Mai Yên Lam định dẫn Cảnh Bội đến phòng trọ ngoài trường của cô ấy để học bù, Ôn Vũ Huyền dặn dò Cảnh Bội sau khi học bù xong thì về trường đi học đúng giờ đừng chạy lung tung, sau đó rời đi trước.

Nhưng khi Mai Yên Lam và Cảnh Bội đang định lên lầu thì có một chiếc xe sang chạy đến, cửa kính xe hạ xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp động lòng người, đằng sau là một người đàn ông tuấn mỹ bất phàm, mặc tây trang giày da nhưng khí chất lạnh lùng, đang cúi đầu xử lý công việc trên máy tính chứ không ngoảnh đầu nhìn sang bên này một lần. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đó chính là vị hôn phu của Mai Yên Lam và người bạn cùng trường cấp 3 đã mai mối cho hai người bọn họ.

Cảnh Bội đứng ở cửa cầu thang, nhìn Mai Yên Lam chạy tới, khom lưng rồi vẫy tay nói gì đó với hai người, cuối cùng xe rời đi, Mai Yên Lam quay về.

“Đó là vị hôn phu của cô và cô bạn cùng trường cấp 3 của cô. Nhờ cô bạn ấy giới thiệu người yêu cho cô, không thì bây giờ cô vẫn đang độc thân ấy chứ. Tháng sau bọn cô sẽ kết hôn, đến hôm đó cô bảo thầy Ôn dẫn em đến dự lễ nhé.” Mai Yên Lam cười nói.

Cảnh Bội cũng nheo mắt: “Vâng, cảm ơn cô Mai.”

Cô giáo kia đoán không sai, cặp nam nữ kia đương nhiên là có mờ ám. Người phụ nữ đã quan sát Mai Yên Lam rất lâu, xác nhận cô ấy là “người ngoan ngoãn thật thã” dễ ức hiếp dễ khống chế, nên mới quyết định cùng người đàn ông kia lừa gạt cô ấy.

Tiếc rằng họ không biết Mai Yên Lam là người phản tổ, càng không biết cô ấy là người phản tổ của chủng tộc nào, không thì người phụ nữ sẽ lập tức nhảy ra khỏi xe, khiêng người đàn ông cùng nhau chạy trốn.

Nhà trọ của Mai Yên Lam có hai ngủ một khách, không lớn cũng không nhỏ, nhưng so với những người phản tổ cùng thân phận địa vị với cô ấy thì căn nhà này chẳng khác nào nhà ổ chuột.

“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.” Mai Yên Lam cười nói, trong khoảnh khắc đó, dường cô ấy hoàn toàn khác hẳn với người thành thật dễ bắt nạt như lúc nãy.

Cả nhóm xách dâu tây và ổi rời khỏi vườn trái cây. Trương Vĩ Cường mỉm cười đứng ở cửa nhìn họ lên xe: “Lần sau lại đến nữa nhé.”

Cả nhóm vừa lên xe thì sắc mặt thoáng chốc thay đổi, lập tức liên lạc với cảnh sát Trần.

“Đội trưởng Trần, em phát hiện có một mảng đất rất mới, mặt cỏ mới được trải lên, dường như không lâu trước đó mới được mở lên. Có khi nào lão ta chôn thứ gì bên dưới không?”

“Em thấy kho hàng kia hơi bị khả nghi.”

“Chờ đến đêm quay lại đào thử xem nhé?”

Họ là cảnh sát chìm đến điều tra, tuy họ đều cảm thấy Trương Vĩ Cường rất khả nghi, nhưng họ không có bất cứ bằng chứng nào, thậm chí ngay cả chuyện về Nhà Thông Tin Giải Mã cũng không thể báo cáo lên trên, không thì sẽ bị phê bình. Do đó, họ không thể tạm giam Trương Vĩ Cường rồi điều tra vườn trái cây của lão ta theo đúng quy trình thực tế, chỉ còn cách âm thầm điều tra trước.

Mà lúc này, cảnh sát Trần cũng phát hiện mấy ngày trước có một cặp bố mẹ báo án, nói rằng con gái của họ mất tích trong trung tâm thương mại.

Nhưng mất tích ngay trong trung tâm thương mại sầm uất thì quá vô lý, nên họ càng cho rằng cô bé cố ý bỏ nhà trốn đi, nấp vào một chỗ nào đó, bởi vì không lâu trước đó bố mẹ và con gái mới cãi nhau, con gái thì lại đang là tuổi dậy thì, nên làm chuyện nổi loạn như vậy là bình thường. Cho nên tạm thời vụ án này chưa được coi là vụ án hình sự.

Nếu là trước kia, cảnh sát Trần cũng sẽ cho rằng cô bé thay đổi quần áo rồi thông đồng với bạn bè, bỏ nhà trốn đi để dọa cha mẹ hơn là vụ án hình sự. Nhưng lúc này, anh ấy lại nghi ngờ có khi nào cô bé cũng bị Trương Vĩ Cường bắt cóc bằng phương pháp kỳ lạ nào đó hay không?

Đúng là càng nghĩ càng thấy vớ vẩn. Ngay trong trung tâm thương mại người đến người đi, trong nhà vệ sinh còn có rất nhiều người xếp hàng chờ đến lượt, bạn của cô bé vẫn đang chờ cô bé bên ngoài nhà vệ sinh, một người sống sờ sờ như vậy thì sao có thể bị bắt cóc từ vách ngăn trong nhà vệ sinh?

Ở bên kia, trong vườn trái cây.

Trương Vĩ Cường lại trở về địa lao, cười nói với cô bé: “Cháu có biết nhóm người nào vừa đến đây không?”

Cô bé run lẩy bẩy nhìn lão ta.

“Là một đám cảnh sát chìm.” Trương Vĩ Cường nói với vẻ không mảy may sợ hãi, sau đó giận tái mặt: “Không biết sao chúng lại nghi ngờ tao, rõ ràng không có bất cứ manh mối nào chỉ vào tao. Có lẽ đêm nay chúng sẽ đến lần nữa.”

Nghe đến đây, đôi mắt cô bé sáng rực lên. Ánh mắt này thoáng chốc chọc giận Trương Vĩ Cường, lão ta cầm chai rượu trên bàn nện thẳng lên đầu cô bé, khiến cô bé bị đánh vỡ đầu chảy máu ngã xuống mặt đất. Lão ta vừa đánh vừa đá cô bé, hùng hổ mắng chửi:

“Mày cho rằng chúng nó đến đây thì sẽ cứu được mày hả? Tao nói cho mày biết, ông mày không sợ chúng nó! Đến một thằng tao giết một thằng, đến hai thằng tao giết hai thằng! He he, ông mày còn chưa từng giết cảnh sát ấy chứ, đang định thử đây này. Giết xong ông mày sẽ rời khỏi đây, đổi chỗ ở khác rồi tiếp tục tiêu dao!”

Mặt trời chiều ngả về tây, Cảnh Bội ngồi trên xe về nhà họ Long. Cô mở một túi ô mai, ném một viên vào miệng ngậm rồi bắt đầu lên mạng.

Chỉ chốc lát sau, cô thấy thông báo của cảnh sát về vụ án Ưng Thiến giết người vì bị bạo hành gia đình. Trong khu bình luận có rất nhiều cư dân mạng cho rằng giết rất tốt, rất phê, loại đàn ông bạo hành vợ kiểu này bị giết là đáng đời, nhưng cũng có người bày tỏ nỗi bi ai, phải trả thù bằng cách đánh đổi chính mình như thế này, đương nhiên cũng có người nghĩ rằng tại sao Ưng Thiến không bỏ trốn mà lại giết người.

Trên mạng có tin tức có nghĩa là cảnh sát đã nhận được báo án, Ưng Thiến và Hạng Hoa Công đã gặp mặt, vậy thì không có gì đáng lo lắng về vụ án này nữa cả. Dù sao đây cũng chính là vị luật sư có bàn tay vàng “không bao giờ thua kiện”.

Nhưng cô vẫn chưa thấy thông báo liên quan đến vụ việc Trương Vĩ Cường giết người. Chẳng qua ngẫm lại thì cũng bình thường, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một ngày thì làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Hơn nữa, tên hung thủ này rất khó đối phó.

Cảnh Bội ngậm ô mai, viên ô mai hơi to làm căng hai má của cô lên. Vẻ mặt của cô khá nghiêm túc, khiến tài xế lái xe đằng trước cảm thấy hơi bị áp lực.

Trương Vĩ Cường, nhân vật này vốn nên bị bắt từ 20 năm trước trong cuốn truyện có nhắc tên lão ta, lão ta là một hung thủ của một vụ án giết người liên hoàn được nhắc đến từ lời kể của một nhân vật khác trong truyện.

Tại thời đại camera giám sát chưa nhiều, lão ta đã xây dựng địa lao ngay dưới vườn trái cây của mình, chuyên bắt giữ phụ nữ giam cầm trong địa lao để phát tiết dục vọng cầm thú của mình. Thế vẫn chưa đủ, một thời gian sau lão ta chán rồi thì sẽ bắt đầu ngược đãi nạn nhân một cách tàn nhẫn, mãi đến khi nạn nhân tử vong, sau đó chôn trong vườn trái cây của mình, khiến thi thể trở thành phân bón cho cây ăn quả của mình.

Chỉ trong mấy năm, đã có mười mấy thi thể bị chôn trong vườn trái cây của lão ta. Mỗi khi cảnh sát và tình nguyện viên cùng nhau tìm kiếm nạn nhân, lão ta sẽ tích cực gia nhập vào, vừa để thám thính tin tức, vừa để thấy vẻ mặt đau khổ khóc lóc của người nhà nạn nhân.

Nguyên nhân khiến lão ta bị bắt giữ là vì lão ta dám ra tay với đứa con chỉ mới 9 tuổi của em gái lão ta. Đứa bé ấy bị ngược đãi tàn nhẫn nhưng vẫn kiên cường sống sót, hơn nữa còn tìm được cơ hội trốn thoát, gã ác ma này cuối cùng mới sa lưới.

Do đó, khi Đào Trạch gửi email nhắc đến chuyện mình có ghé qua một vườn trái cây để hái trái cây trước khi đi câu cá, cô lập tức nghĩ đến Trương Vĩ Cường. Sau khi lên mạng tìm kiếm một vài tư liệu, cô xác nhận đúng là tên ác quỷ ấy.

Lão ta không bị bắt từ 20 năm trước mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến tận bây giờ, thậm chí vẫn chưa ngừng gây án, thế mà không bị phát hiện. Dựa theo miêu tả của Đào Trạch, thậm chí Cảnh Bội còn cảm nhận được thái độ càn rỡ không chút sợ hãi của Trương Vĩ Cường, lão ta chắc chắn mình sẽ không bao giờ bị phát hiện.

Để làm rõ nguyên nhân, cô đành phải thức đêm lên mạng tra tư liệu, sau đó lục lại tiểu truyện nhân vật trong mấy cuốn tiểu thuyết trong cung điện ký ức của mình để đọc lại một cách kỹ càng hơn, không bỏ sót một câu một chữ nào, mới tìm được khả năng lớn nhất giúp Trương Vĩ Cường thay đổi vận mệnh.

Thế giới này vì dung hợp nhiều cuốn tiểu thuyết nên mới trở nên nguy hiểm hơn hẳn, các nhân vật nguy hiểm chen chúc trong cùng một thế giới, còn có những nhân tố khác dẫn đến nhiều giả thiết, khiến kẻ ác làm điều ác dễ dàng hơn, nhất là nguyên tố phản tổ.

Sức mạnh phản tổ có nghĩa là sức mạnh của tổ tiên yêu vật ẩn chứa trong một nửa dòng máu của người phản tổ, khi người phản tổ sử dụng sức mạnh vượt quá khả năng của con người này, sử dụng ở nơi nào thì sẽ để lại sức mạnh phản tổ ở đó, hai ba năm sau cũng không tan biến, có thể bị máy móc đo lường được.

Nhưng nếu không sử dụng sức mạnh phản tổ thì người phản tổ thực ra cũng chỉ là con người có thể lực khỏe mạnh hơn người bình thường thôi, không có khả năng có thể phi thiên độn địa.

Họ cho rằng điều tra tại hiện trường không còn sót sức mạnh phản tổ, có nghĩa là không có người phản tổ tham gia vào vụ án này, nhưng người trên thế giới này không biết rằng trên đời có một vài người phản tổ đặc thù vẫn có thể thể hiện diện mạo khác hẳn người bình thường cho dù chưa dùng đến sức mạnh phản tổ, thậm chí dù đã chết đi cũng vẫn có thể giúp những tên tội phạm phạm tội.

Trương Vĩ Cường không lợi hại đến mức đó. Trước kia lão ta có thể giết nhiều người như vậy là vì công nghệ thời đó còn lạc hậu, hiện giờ lão ta đã già khọm rồi mà vẫn còn ngang ngược như vậy là vì lão ta nhận được sự trợ giúp của bảo vật.

Nhưng lão ta đã bị cảnh sát theo dõi rồi, không thể càn rỡ được bao lâu nữa.

Bóng đêm ập xuống, mấy chiếc xe lặng lẽ chạy đến, dừng trên đường cái cách vườn trái cây không xa.

Vườn trái cây nằm ở ngoại ô, gần đường quốc lộ, nhưng đi về phía trước một đoạn sẽ có công viên Vạn Hoa, bên trong trồng rất nhiều cây cỏ, cũng là nơi phù hợp để đi chơi, do đó ban ngày thường xuyên có xe đến xe đi, rất nhiều xe đỗ ven đường.

Đến tối, công viên Vạn Hoa đóng cửa, xe trên đường trở nên ít hơn, chung quanh vô cùng tĩnh lặng, thậm chí có vẻ hơi hoang vắng.

Mấy cảnh sát chìm ban ngày xuống xe, tay cầm xẻng và cuốc quân đội, đến gần vườn trái cây từ các hướng.

“Tắt đèn rồi, chắc là ngủ rồi nhỉ?” Họ thò đầu nhìn vào bên trong.

Giọng của cảnh sát Trần vang lên trong tai nghe vô tuyến: “Các cậu nhất định phải cẩn thận, người này có thể gây án suốt nhiều năm qua mà không bị phát hiện thì chắc chắn là vô cùng nguy hiểm. Phải thể hiện toàn bộ bản lĩnh được học ở Học viện Mười Hai Con Giáp, thể hiện thái độ cảnh sát khi đối mặt với tội phạm là người phản tổ, đừng mới đi làm được mấy năm mà tay chân đã gỉ sét!”

“Yên tâm đi đội trưởng Trần!”

Đối mặt với kẻ địch vừa thần bí vừa đáng sợ như thế này, đương nhiên phải phái ra cảnh sát ưu tú nhất. Mấy người bọn họ đều là sinh viên của Học viện Mười Hai Con Giáp, trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt mới được tốt nghiệp, do đó tất cả đều rất xuất sắc.

Họ vừa lưu loát vừa lặng lẽ trèo tường vào, ba người đi kiểm tra cửa sổ nhà ở của ông chủ, ba người khác đến mặt đất mà ban ngày họ cảm thấy khác thường, bắt đầu đào đất.

Căn nhà của ông chủ là một căn nhà tự xây, trên tư liệu cho thấy Trương Vĩ Cường chuyển đến vườn trái cây này sống một mình kể từ khi ly hôn với vợ vào sáu mươi năm trước, căn nhà này là do lão ta tự xây.

Cửa sổ khép kín, nữ cảnh sát vóc dáng cao gầy đeo kính nhìn xuyên đêm nhìn vào trong nhà thì thấy nơi này là phòng khách, bên trong hơi bừa bộn, điều khiển TV và mấy chai lọ rơi trên mặt đất, không có một bóng người. Vì thế cô ấy đi đến một cánh cửa sổ khác, lần này là phòng ngủ, phòng ngủ cũng rất bừa bộn, không có một bóng người.

Nữ cảnh sát cau mày, thần kinh căng thẳng, cảnh sát nhìn chung quanh, đồng thời báo cáo với đồng nghiệp: “Không thấy Trương Vĩ Cường trong phòng khách lẫn phòng ngủ, hơn nữa trong nhà bừa bộn như bị lục soát một lần. Tôi nghi ngờ có lẽ lão ta sinh nghi nên đã bỏ trốn.”

“Trên ban công, phòng ngủ phụ và nhà vệ sinh cũng không một bóng người, cũng có dấu vết đã thu gom đồ đạc bỏ trốn.”

“Lão già này nhạy bén thế cơ à? Buổi trưa chúng ta chỉ đến một chuyến mà lão ta đã nhận ra rồi?”

“Chưa chắc đã là bỏ chạy. Tiêu Quang, các cậu chú ý bên kia thêm đi, nói không chừng lão ta đang nấp trong vườn trái cây.”

Ba người đang đào đất: “Yên tâm.”

Bùn đất rất mềm, quả nhiên mới bị xới lên cách đây không lâu, chắc chắn bên dưới đang chôn thứ gì đó.

Trong vườn trái cây yên tĩnh không một tiếng động, ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi có thể miễn cưỡng thấy cảnh sắc chung quanh. Nữ cảnh sát vẫn ở trong phòng để quan sát, không thấy Trương Vĩ Cường đang cầm một con dao chậm rãi đến gần sau lưng cô ấy, gương mặt tràn đầy vết đồi mồi và nếp nhăn nở nụ cười như ác quỷ.

Không thể tra tấn loại đàn bà cường tráng này thì ám sát vẫn được, đây không phải là lần đầu tiên lão ta ám sát người khác. Những người đến vườn trái cây của lão ta nhưng không kính trọng lão ta, hầu như đều bị lão ta ám sát mà chết. Chỉ cần bám đuôi họ, tìm được cơ hội rồi đẩy họ ra đường cái, nếu may mắn thì sẽ không bị xe tông chết mà là vào viện, thế thì càng tiện cho lão ta hành sự. Chỉ cần động tay động chân vào chất lỏng được truyền vào người họ là được.

Nhưng bỗng nhiên, nữ cảnh sát xoay phắt người lại, đối mặt với Trương Vĩ Cường.

Cơ thể Trương Vĩ Cường cứng đờ theo phản xạ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Nữ cảnh sát cứ như không thấy có người đứng trước mặt mình, ánh mắt lướt qua người lão ta như lướt qua không khí, cảnh giác nhìn chung quanh.

Thân thể cứng đờ chợt thả lỏng, Trương Vĩ Cường cười quỷ dị hơn. Tranh thủ lúc cô ấy xoay người, lão ta cầm dao xông lên, mũi dao sắc bén đâm về phía ngực cô ấy.

Hôm nay là đêm săn bắn của lão ta, lão ta là thợ săn, còn các cảnh sát cường tráng này là con mồi của lão ta. Lão ta sẽ giết chết họ để trào phúng sự bất lực của chính phủ, thể hiện sức mạnh của mình.

Nhưng ngay khi lão ta sắp thành công, nữ cảnh sát dường như cảm nhận được điều gì đó trong tích tắc, cặp lông mày anh khí của cô ấy cau lại, chân dài quét ngang như lưỡi roi, cả người Trương Vĩ Cường thoáng chốc bay ra xa hai mét, nện xuống đất, bộ xương già suýt nữa rụng rời khiến lão ta rên rỉ thành tiếng.

“Lão ta ở đây!!!” Nữ cảnh sát kêu to, nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn cảnh giác nhìn chung quanh mà không thấy Trương Vĩ Cường ở đâu. Cô ấy căng thẳng cả người, nhắc nhở đồng đội: “Cẩn thận chút, tôi nghe được tiếng kêu của lão ta nhưng không thấy lão ta đâu, lão ta là người phản tổ ư?”

“Cái gì? Trương Vĩ Cường không phải người phản tổ, nếu lão ta là người phản tổ mà còn gây ra bao nhiêu vụ án mạng, Cục Phán quyết đã sớm ra tay giết chết lão ta rồi, sao có thể mặc cho lão ta ngang ngược bao nhiêu năm qua?”

“Nhưng tôi thật sự không nhìn thấy lão ta, lão ta có thể tàng hình! Có lẽ vừa rồi lão ta định giết tôi, lão ta vừa đến gần thì tôi đã ngửi thấy mùi hôi của người già, bị tôi đá bay ra ngoài. Tôi đoán trong thời gian ngắn lão ta không thể đứng dậy được đâu, ngay tại gần đây thôi. Điềm Điềm, Trương Thừa, Tiêu Quang, tạm thời đừng đào nữa, bắt được lão già này quan trọng hơn! Mau đến đây! Đội trưởng Trần, bọn em cần trợ giúp!”

Bên phía Cục Cảnh sát đã bắt đầu xuất quân. Kể từ khi nữ cảnh sát nói Trương Vĩ Cường có thể tàng hình, cảnh sát Trần lập tức biết nếu để người này bỏ trốn thì sẽ mang lại hậu quả đáng sợ cỡ nào, không biết sẽ có bao nhiêu người bị lão ta giết chết. Có thể nói lần này là cơ hội duy nhất để bắt giữ tên hung thủ giết người liên hoàn biến thái này. Người tàng hình không bị máy rà soát sức mạnh phản tổ rà soát được, thử hỏi trên đời này còn ai có thể bắt được lão ta? Chẳng khác nào mò kim đáy bể!

Chẳng trách suốt 20 năm qua, lão ta có thể gây án nhiều như vậy mà không để lại bất cứ dấu vết nào, thậm chí có thể bắt cóc một đứa bé ngay trước mắt bố ruột của nó mà không gây ra tiếng động, cũng có thể bắt cóc một cô bé trong nhà vệ sinh nữ trong trung tâm thương mại. Chắc chắn lão ta đã tàng hình bám đuôi của cô bé, bỏ thuốc mê cho cô bé rồi mang cô bé rời đi ngay trước mắt bao người.

Phải công nhận rằng nếu Đào Trạch không chó ngáp phải ruồi, tìm đến Nhà Thông Tin Giải Mã mua được tin này để biết rõ chân tướng vụ con gái bị mất tích rồi bảo họ suy luận ngược quá trình gây án từ kết quả thì chỉ sợ đến khi Trương Vĩ Cường chết già, họ sẽ không phát hiện ra tên ác quỷ trần gian này.

“Các cậu là những cảnh sát xuất sắc nhất, tính mạng của rất nhiều người vô tội đang nằm trong tay các cậu, nhất định phải chiến đấu đến cùng, tuyệt đối không thể để lão ta trốn khỏi vườn trái cây!”

“Tuân lệnh!”

Trương Vĩ Cường mềm nắn rắn buông, lão ta sợ hãi sau khi bị đá bay. Lão ta không ngờ sau khi mình đã có được bảo vật này rồi mà vẫn bị một người phụ nữ đánh bại. Lão ta chợt nhận ra mình không phải là vô địch, sau đấy lại nghe cảnh sát nói là sắp có một lực lượng đông đảo đến bắt mình, lão ta vội vàng bò dậy, muốn trốn khỏi đây.

Chỉ cần rời khỏi đây thì lão ta sẽ tha hồ tự do bay nhảy, muốn đi đâu cũng được, không ai có thể bắt được lão ta!

Nhưng lão ta quá coi thường những thanh niên này. Họ chính là những cảnh sát tốt nghiệp loại xuất sắc từ Học viện Mười Hai Con Giáp, thậm chí là cường giả có thể tỷ thí với một bộ phận người phản tổ có mức độ tinh khiết thấp, còn lão ta vẫn chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn là một lão già. Khi họ đã biết lão ta có thể tàng hình, lão ta sẽ khó mà chạy thoát ngay trước mắt họ.

Chẳng mấy chốc, lão ta vô tình đạp trúng một cành cây. Nữ cảnh sát có gương mặt dễ thương lập tức nhạy bén nhìn sang, hơn nữa xông tới như một con trâu. Trương Vĩ Cường sợ hãi đến nỗi bò sang chỗ khác như con chó để né tránh thì mới không bị húc chết.

Cổng ra vào đã bị nữ cảnh sát vóc dáng cao gầy canh chừng, cây thang tựa vào thân cây táo cũng bị đẩy ngã, tường vây cao hai mét, một lão già như lão ta không thể trèo lên được, huống chi cảnh sát còn chia nhau ra trèo lên bốn bức tường, nhanh chóng đi qua đi lại trên tường. Trừ phi lão ta có thể trèo lên tường trong thời gian ngắn, không thì sẽ bị họ phát hiện ngay tức thì.

Giờ khắc này, Trương Vĩ Cường cảm thấy mình thật sự biến thành con thú bị nhốt trong lồng. Lão ta không thể tin nổi, rõ ràng lão ta đã tàng hình, lão ta mạnh vô cùng, trong tay nắm giữ vô số mạng người, thế mà lại bị mấy người bình thường dồn đến bước đường này.

Xem ra vẫn phải giết chúng! Nhưng ý nghĩ tàn bạo này dần dần biến mất dưới cơn đau âm ỉ trên người, lão ta không dám.

Không, vẫn còn một cách khác! Ánh mắt Trương Vĩ Cường lóe lên.

Vụ án này đã không còn là vụ án của người bình thường nữa, do đó bên phía cảnh sát nhanh chóng báo cáo lên phân bộ của Cục Phán quyết.

“Thì ra Cục trưởng đến đây là vì chuyện này!” Sau khi nghe cấp dưới báo cáo chuyện này xong, bộ trưởng phân bộ mới vỡ lẽ, bèn nhìn về phía Cừu Pháp đang khoanh tay trước ngực, ngồi hẳn trên ghế làm việc của ông ấy.

Cừu Pháp đứng dậy, dụi xì gà vào gạt tàn rồi ra khỏi văn phòng của bộ trưởng, bàn tay đeo găng đen vẫn nắm chặt cây gậy chấp pháp gần như chưa bao giờ rời tay anh, gương mặt tuấn tú đến độ ngay cả đàn ông thấy cũng bị bẻ cong, đôi mắt màu hổ phách thấp thoáng ánh xanh lục, tựa như đôi mắt của thú săn mồi họ nhà mèo, lóe lên vẻ tàn bạo như đang rình rập con mồi.

Trợ lý vừa đi vệ sinh về vội vã đuổi theo anh, hơn nữa nói với bộ trưởng đi theo họ: “Ngài không cần đi theo, cũng đừng để người khác đi theo, Cục trưởng đích thân ra tay, ngài… chỉ cần thu xếp gọi xe cứu thương thôi ạ.”

Để phòng ngừa bất trắc, họ cần tên tội phạm này trả lời rất nhiều câu hỏi. Tuy lão ta phạm tội không thể tha thứ, nhẹ nhất cũng là tử hình, nhưng tạm thời lão ta vẫn chưa thể chết được.

Họ cần theo dõi lão ta để phán đoán xem tin tức mà người buôn tin kia cung cấp có chính xác hay không, tránh bị hắn ta xoay như xoay dế. Tuy họ không thể định vị hắn ta, nhưng có thể mai phục gần hòm thư của hắn ta, theo dõi những người đến tìm hắn ta, sau đó trực tiếp định vị hướng đi của bưu kiện, biết được những ai đã giao dịch với hắn ta.

Trước mắt, họ đã biết người buôn tin cho rằng Ưng Thiến không thể thành công thoát khỏi sự lùng bắt của lưới trời nên đã từ chối bán tình báo cách vứt thi thể cho cô ấy, bởi vì làm vậy thì hắn ta sẽ không nhận được khoản tiền cuối cùng nên ngược lại giới thiệu một luật sư cho cô ấy. Họ đã điều tra vị luật sư kia, chỉ là một người bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, đặc biệt lắm chỉ là tính cách hơi phóng đãng bất kham, hơi hoang đường, thủ đoạn tán gái hơi tệ thôi.

Thời gian thẩm phán vụ án này khá dài nên không thể dùng để phán đoán tính chuẩn xác của người buôn tin. May mà vẫn còn lá thư thứ hai, sau đó họ đi điều tra thì cũng phát hiện điều khác thường.

Thế là Cừu Pháp đích thân đến đây một chuyến. Anh chưa bao giờ cho rằng đối phương chỉ là hạng tép riu, không xứng để một người có thân phận và năng lực như mình ra tay nên không ra tay. Lão già tám mươi tuổi này cũng dám giết nhiều người như vậy, hơn nữa còn bị nghi ngờ là người phản tổ, anh không thể tha thứ.

Tiếng còi xe cảnh sát lũ lượt kéo đến, ánh đèn đỏ xanh nhấp nháy trên nóc xe, chẳng mấy chốc đã chạy ra ngoại ô, bao vây chung quanh vườn trái cây này.

Thấy viện binh đã đến, nhóm cảnh sát vẫn căng thẳng thần kinh khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Tình hình thế nào rồi?”

“Chúng tôi xác nhận lão ta vẫn ở trong vườn trái cây, chẳng qua không biết lão ta đang nấp ở đâu.” Một cảnh sát đứng trên tường nói.

“Đừng sợ.” Cảnh sát Trần nhìn đằng sau, một cảnh sát vũ trang bước xuống xe, sau đó một chú chó nghiệp vụ tai dựng đứng uy phong cũng xuống xe.

Họ mang theo mấy chú chó nghiệp vụ xuất sắc đến đây. Trong vườn trái cây chỉ rộng sáu bảy mẫu này, họ không tin không thể tìm được tên hung thủ giết người ấy.

Nữ cảnh sát cao gầy gác cổng cẩn thận kiểm tra một lượt chung quanh, xác nhận Trương Vĩ Cường không mai phục gần đây chờ thời cơ chạy trốn thì mới mở cổng, cho mọi người tiến vào.

Không lâu sau, cảnh sát dắt chó nghiệp vụ đi vào nhà lấy quần áo của Trương Vĩ Cường, còn một nhóm người khác tiếp tục đào đất và kiểm tra kho hàng.

Đột nhiên.

“Đùng!” Tiếng nổ khổng lồ vang lên, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển.

Căn nhà nhỏ của Trương Vĩ Cường phát nổ. Thì ra trong lúc các cảnh sát đang gác cổng và tường không cho lão ta bỏ trốn, lão ta đã lặng lẽ chuồn về nhà mình, mở van bình gas ra, đồng thời lôi những vật dễ cháy nổ ra ngoài. Căn nhà nhỏ thoáng chốc phát nổ khiến đá vụn văng tung tóe, bắn trúng người mấy cảnh sát.

Sóng xung kích mạnh đến nỗi khiến những người cách nhà nhỏ rất xa cũng cảm nhận được sóng nhiệt lướt qua đầu mình, mái tóc cũng bốc mùi khét, thậm chí còn bị ù tai.

Bắt được khoảnh khắc này, Trương Vĩ Cường thành công chạy qua cánh cổng, băng qua những chiếc xe cảnh sát vây bên ngoài. Nụ cười trên môi lão ta càng ngày càng lớn, ha ha ha ha ha ha ha tự do rồi! Lũ cớm chết tiệt kia đừng hòng bắt được lão ta, lão ta còn có thể giết 500 người nữa!

“Thôi xong!” Các giác quan của nữ cảnh sát cao gầy cũng bị ảnh hưởng nên phản ứng hơi chậm, sau đó chợt phát hiện: “Lão ta chạy ra ngoài rồi!”

Sắc mặt cảnh sát Trần thay đổi. Một khi lão ta trốn khỏi vườn trái cây thì bên ngoài sẽ là con đường rộng thênh thang, họ không có khả năng bắt được Trương Vĩ Cường lần nữa!

Nhưng vẻ mặt cười dữ tợn như ác quỷ của Trương Vĩ Cường bỗng cứng ngắc.

Một bàn tay mạnh mẽ đè trên đầu lão ta, bóng dáng cao lớn cường tráng, nửa người giấu sau thân cây, nửa người lộ bên ngoài, đang cúi đầu nhìn lão ta, ánh mắt như tỏa sáng trong bóng đêm.

Trương Vĩ Cường sợ hãi đến nỗi trái tim co thắt, thân thể cứng ngắc như phản ứng của cơ thể khi đối mặt với sinh vật mà mình không thể chống cự, thậm chí còn không dám nảy sinh ý nghĩ chạy trốn.

Lão ta hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngay khi lão ta cho rằng mình vừa đạt được tự do, chạy băng băng về phía con đường thênh thang trước mắt thì khi chạy ngang qua một thân cây, một bàn tay thò ra từ sau thân cây giữ chặt đầu lão ta.

Bàn tay ấy rất lớn, rất nặng, giữ chặt lão ta bằng sức mạnh vừa nhẹ vừa vững vàng, thế mà lão ta lại không dám giãy dụa dù chỉ một chút.

“Mày, là cái gì?” Lão ta nghe được một giọng nam trầm thấp, tràn ngập hoang mang và bực bội.

Cừu Pháp chưa bao giờ thấy thứ này, tại sao rõ ràng trên người lão ta không có sức mạnh phản tổ, xác nhận đúng là mùi của người thường, thế mà lại có thể tàng hình?

“Tha… Tha mạng cho tôi.” Cảm nhận được bàn tay trên đầu bóp mạnh hơn, Trương Vĩ Cường hoảng sợ xin tha. Lão ta cảm thấy cánh tay này như có thể bóp vỡ đầu mình trong tích tắc.

Cảnh sát phát hiện Cừu Pháp nên nhanh chóng chạy đến. Những người không biết Cừu Pháp đều cảnh sát giơ súng lên, dáng vẻ của anh quá khả nghi, thậm thò thậm thụt, may mà cảnh sát Trần biết anh là ai nên vội gọi mọi người bỏ súng xuống.

“Cục trưởng Cừu! Sao ngài lại đích thân đến đây?” Nét mặt cảnh sát Trần rõ ràng đã thả lỏng. Có Cừu Pháp ở đây, chắc chắn Trương Vĩ Cường sẽ không thể chạy thoát. Tay của anh trông như đang bóp thứ gì đó, chẳng lẽ là Trương Vĩ Cường?!

Cừu Pháp hoang mang nghiêng đầu, bàn tay vẫn bóp đầu Trương Vĩ Cường, gần như muốn vặn gãy đầu lão ta như đang cảm nhận gì đó. Trương Vĩ Cường hoảng sợ chân run cầm cập, gọi to cảnh sát Trần.

“Cảnh sát Trần! Tôi đầu thú! Tôi đầu thú! Cậu dẫn tôi về Cục Cảnh sát đi!” Chẳng lẽ người này coi đầu của mình như đất sét mà bóp?

“Giờ thì ông biết sợ rồi à?” Cảnh sát Trần cười lạnh.

Cuối cùng Cừu Pháp cũng xác nhận, anh nheo mắt nói với Trương Vĩ Cường: “Ê, có phải mày khoác một lớp da người trên người không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play