Thành tích thi tháng đã có, không có gì bất ngờ khi Chu Gia Thuật vẫn giữ vững hạng nhất.

Đề thi lần này rất khó, nhưng tổng điểm của cậu cao hơn người hạng hai tận ba mươi bảy điểm, đúng là không phải người phàm mà.

Sau khi chia lớp có rất nhiều gương mặt mới, tuy rằng trước kia từng nghe đồn về cậu ít nhiều, nhưng khi tiếp xúc gần với cậu thì các bạn phải ồ lên cảm thán, bởi vì họ cảm thấy nhan sắc và trí tuệ này khó mà tồn tại song song được.

Có người nói đùa rằng, bài thi toán của cậu phải ăn trứng ngỗng mới công bằng với khuôn mặt trời ban kia, nhưng đáng buồn thay cậu lại là học trò cưng của giáo viên.

Mấy bạn học bàn bên cạnh đang chụm đầu “gặm nhấm” hai câu hỏi khó cuối đề, thuận tiện nghe người khác ca thán bài thi toán của Chu Gia Thuật chỉ thiếu hai điểm là đạt điểm tuyệt đối, bật ngón tay khen ngợi, rồi thầm cảm thán chẳng biết cậu ăn gì mà lớn nữa.

Lương Bảo Ý ngồi cùng bàn với Chu Gia Thuật như bị chọc trúng huyệt cười, bỗng cười phá lên rồi ngẩng đầu ngắm nhìn cậu bạn đoan trang bên cạnh một lúc lâu, cười tủm tỉm chọt cánh tay cậu: “Thuật, cậu ăn gì mà lớn đấy.”

Cậu nam sinh hơi hé mắt, khóe môi mím chặt, ngòi bút khẽ dừng lại một giây rồi tiếp tục múa may trên trang giấy.

Dùng ngôn ngữ hình thể để chứng minh ý đồ của mình - kệ xác cô.

Người khác không biết cậu ăn gì mà lớn, chứ cô là người biết rõ nhất còn gì.

Cô chỉ khó chịu vì không chọc phá được cậu thôi.

Ánh mặt trời xế chiều chiếu rọi qua lớp cửa kính, rải rác trên mặt bàn những đốm sáng, bây giờ là cuối thu, dù ánh mặt trời có rực rỡ đến mấy thì thời tiết vẫn se lạnh, gió thu nhẹ bay vào phòng, thổi qua mái tóc Bảo Ý.

Tóc cô chạm vào cổ cậu, ngứa râm ran.

Cậu hơi híp mắt lại, bàn tay giơ lên không phải để gỡ sợi tóc vướng trên người mình xuống, mà thò tay đến kéo khóa kéo đồng phục lên cho cô.

Bảo Ý đã quen với việc cậu không thể nói chuyện nên sẽ đột nhiên làm gì đó mà không báo trước, thật ra không thể nói rõ một trong hai người ai chăm sóc nhau nhiều hơn, tuy rằng mẹ thường xuyên dặn cô rằng “Tiểu Thuật không nói được, sẽ gặp nhiều bất tiện trong sinh hoạt, con nhớ chăm sóc thằng bé một chút” nhưng cô lại cảm thấy hai người đều giúp đỡ lẫn nhau.

Cô không nghiêng người tránh né mà hơi hếch cằm lên để cậu thuận lợi kéo khóa, miệng cứ liên tục lải nhải: “Sao người với người chênh lệch nhau nhiều dữ vậy, hồi còn nhỏ, cứ mười bữa thì hết tám bữa cậu ăn ở nhà mình rồi, cũng đâu thấy cậu ăn nhiều hơn mình là bao, tại sao cậu lại cao như cái cột điện, mà mình lùn tịt vậy.”

Thực tế thì cậu còn hơi kén ăn, hồi nhỏ đứng trong đám bạn đồng trang lứa chỉ được coi là tầm trung, thế mà mới mấy năm gần đây đột nhiên lớn như thổi.

Cô không quan tâm đầu óc cậu, thứ cô canh cánh trong lòng là tại sao cậu lại cao nhanh như vậy, cứ như măng mọc sau mưa, rõ ràng lúc trước hai người cũng chẳng chênh lệch nhau nhiều, thế mà bây giờ cậu đã cao hơn cô tận một cái đầu.

Cô cảm thấy mình khó có thể chấp nhận được sự thay đổi lớn giữa nam và nữ sau tuổi dậy thì, điều này khiến cô cảm thấy cậu có vẻ xa lạ.

Mà cô không muốn cả hai trở nên xa lạ, cho nên trong lòng cứ có cảm giác bực bội vô cớ.

Nghỉ hè cậu theo bố mẹ về quê hơn một tháng, lúc gặp lại cô cứ có cảm giác người lạ từng quen.

Không thể nói rõ khác chỗ nào, nhưng cậu thật sự thay đổi rất lớn, có lẽ là bả vai rộng hơn một chút, khuôn mặt sắc nét hơn một chút, yết hầu lộ rõ hơn trước, hôm đó lúc cô đến tìm cậu, thấy cậu đang cạo râu.

Tóm lại… Cậu trở nên xa lạ!

Chu Gia Thuật liếc cô một cái, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, mí mắt khẽ nhướng lên, ẩn ý là: Cậu mà cao nữa coi chừng thành cây cột điện đấy.

Cậu không hiểu trong đầu cô nghĩ cái gì, bởi vì cô cũng đâu có thấp, vóc dáng thon thả cao ráo, tay chân dài lêu nghêu, từ xa nhìn lại cứ ngỡ là học sinh hệ vũ đạo, nhưng tiếc cho chiều cao kia, tay chân của cô không thể phối hợp nhịp nhàng với nhau được, bình thường cứ thích lười biếng, cứ bạ đâu nằm đấy hệt như con mèo. Ngoại trừ tích cực làm phiền cậu ra thì trước nay cậu chưa thấy thứ gì khiến cô tích cực được cả.

Lương Bảo Ý cảm thấy ánh mắt của cậu khiến mình mất tự nhiên, bèn đưa tay che mắt cậu lại, mạnh miệng nói: “Ánh mắt của cậu có ý gì đó? Mình muốn cao hai mét luôn.”

Chu Gia Thuật gật đầu, nét mặt in mấy chữ: Ừm, được, mục tiêu vĩ đại đấy.

Vừa qua loa có lệ vừa chứa ba phần châm biếm và chế nhạo.

Bảo Ý hiểu ẩn ý của cậu, có lẽ cô đang ảo não chẳng hiểu tại sao tâm trạng mình cứ cau có khó chịu thất thường, rồi lại không biết khó chịu ở đâu, sau đó kiếm chuyện với cậu lại bị cậu nhìn thấu, rồi biến thành thẹn quá hóa giận, cô đưa tay véo eo Chu Gia Thuật, cậu tinh mắt né người tránh tay cô, nhưng Bảo Ý không vì thế mà dừng lại, lúc giơ chân dẫm ghế đột nhiên cô mất thăng bằng, hai tay quờ quạng muốn bắt thứ gì đó để đứng vững nhưng nắm trượt, cả người và ghế đều ngã ầm xuống sàn.

Chu Gia Thuật không đỡ cô kịp, chỉ có thể quay người kéo cô lên, nhưng lại bị cô kéo ngã xuống theo, cả hai người đều ngã cái “rầm” trên mặt đất.

Cả thế giới cứ như im lặng mất mấy giây.

Bảo Ý: “…”

Ông trời ơi, cứu con với.

Làm người sao có thể gây ra trò cười mất mặt thế này chứ!

Đúng là khiến người khác phải cạn lời, Bảo Ý im lặng cúi gằm mặt, cảm thấy trên đầu mình đã có vô số vạch đen.

Nhưng hối hận cũng chẳng được ích gì, cô cụp mắt, giả vờ ngoan ngoãn.

Đồ trên bàn đã bị cô kéo ngã rơi ầm ầm xuống sàn, một đầu gối bị ghế đè đau ê ẩm, đầu gối còn lại đang đè lên đùi Chu Gia Thuật làm cậu đau đến mức cau chặt mày. Bảo Ý mau chóng rụt chân lại, chuyển trọng lượng sang chân kia, bỗng một cơn nhói ập đến, cô vô thức nhúc nhích cơ thể mình, sau đó luống ca luống cuống thế nào lại đè trúng bụng cậu, Chu Gia Thuật rên lên một tiếng…

Tóm lại… Khung cảnh càng lúc càng loạn.

Nhưng chẳng hiểu sao lúc này cô lại rất muốn bật cười, rồi lại cảm thấy mình mà cười thì mặt dày quá, còn bắt cô nhịn cười thì cô lại nhịn không nổi. Trùng hợp lúc này Chu Gia Thuật hé mắt nhìn cô, cậu chợt khựng lại, sau đó nhổm người dậy vỗ gáy cô một cái.

Còn có mặt mũi mà cười à.

Bị phát hiện, Bảo Ý bật cười thành tiếng, đưa tay xoa gáy.

Tiếng chuông vào học reo lên——

Cô Lý Thục Hoa vừa là chủ nhiệm lớp đồng thời là giáo viên môn toán giẫm lên tiếng chuông cửa bước vào từ cửa sau, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước lên bục giảng, sau khi đi ngang qua dãy bàn đầu tiên, nhìn thấy tình trạng thảm thiết của hai người, cô giáo dừng bước, quan sát vài giây sau đó lắc đầu ngao ngán.

Cứ như đã thấy nhiều riết thành quen, đến mắng cũng lười, chỉ tặc lưỡi một tiếng rồi nói: “Bảo Ý, chẳng trách mẹ em lại nói khi không có nguy hiểm, em chính là nguy hiểm lớn nhất của anh trai em, em đã bao nhiêu tuổi rồi. Em tự xem lại mình đi…!!”

Bạn học Lương Bảo Ý xấu hổ cười trừ, vội vàng kéo Chu Gia Thuật đứng dậy.

Anh cái gì mà anh, cậu chỉ lớn hơn cô có hai tháng, mẹ cứ nói bậy với giáo viên.

Trong tiếng cười giòn giã của cả lớp, Lý Thục Hoa đã lên đến bục giảng, cô giáo liếc nhìn cả lớp, chờ khi học sinh bên dưới im lặng hết, cô ấy rút bài thi và giáo án kẹp dưới nách ra, cười tủm tỉm nói: “Lần này lớp chúng ta tiến bộ vượt bật, nhất là bạn mới nằm dưới mặt đất kia… Phần tử nguy hiểm, lần này xếp hạng hai trong lớp, hạng ba cả khối. Hơn nữa trong top mười cả khối, lớp 11/13 chúng ta đã có sáu bạn, thành tích không tệ, kỳ thi tiếp theo nhớ cố gắng hơn nữa, nâng cao thành tích.”

Nói rồi, cô ấy vỗ tay khen thưởng.

Năm trước có cải cách giáo dục, chọn lớp 11/19 làm lớp thí điểm, cho nên lần này bọn họ không chia lớp chuyên, khối mười một có tổng cộng ba mươi hai lớp, cạnh tranh dữ dội, trước kia lớp do cô ấy chủ nhiệm chỉ lọt vào top năm mươi, đây là lần đầu tiên có sáu bạn tiến vào được top mười lăm.

Tiếng vỗ tay tiếng hoan hô ầm ỹ cả lớp học, các bạn vỗ tay bôm bốp cùng chia vui, hãnh diện vì cả tập thể đã tiến bộ vượt bậc.

Có người cất lời trêu chọc: “Đồ gia truyền của Lương Bảo Ý có ích ghê gớm. Tại sao tui không có vinh hạnh được ngồi cùng bàn với bạn đứng nhất khối kia chứ.”

Bạn học bên cạnh phụ họa: “Trúc mã tổ tiên nhà bạn Ý truyền lại, cậu có hâm mộ cũng không có đâu.”

Cả lớp cười vang.

Nghe đồn ông bà nội Lương Bảo Ý và Chu Gia Thuật quen nhau từ nhỏ, sau đó con trai nhà họ Lương và nhà họ Chu lại bằng tuổi nhau, là anh em tốt, hai anh em lớn lên lại cùng nhau đi lính, cùng nhau xuất ngũ, cùng nhau đi học đại học, cùng nhau tốt nghiệp, rồi lại lần lượt cưới vợ sinh con, mua nhà ở cạnh nhau trở thành hàng xóm, cho nên từ khi Chu Gia Thuật chào đời đã cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi với Lương Bảo Ý.

Năm lên tám, vì một sự cố mà Chu Gia Thuật không thể nói được nữa, trở thành người câm, tính cách trở nên hướng nội tự ti, lạnh nhạt với mọi người, chỉ có một mình Bảo Ý luôn kè kè bên cậu một tấc không rời, hai người cùng nhau đi học rồi tan học, như hình với bóng.

Từ nhỏ đến bây giờ hai người đều ngồi cùng một bàn, phụ huynh cũng đã nhờ vả giáo viên, Chu Gia Thuật không hợp ngồi chung với những người khác, hơn nữa chỉ có Bảo Ý biết ngôn ngữ ký hiệu mới có thể giao tiếp cùng cậu.

Cho nên dù ngồi chỗ nào thì hai người chưa từng xa nhau.

Mà đáng giận chính là thành tích cả hai đều rất tốt, chỉ là cách thức khác nhau.

Thành tích Chu Gia Thuật rất ổn định, nhưng thành tích của Lương Bảo Ý lại lúc cao lúc thấp, lúc thành tích tốt có khi vượt mặt Chu Gia Thuật, mà thành tích kém thì có khi lọt ra khỏi top mười, chỉ là cô và Chu Gia Thuật luôn kè kè như sinh đôi, cho nên dù lực học của cô không thua kém quá nhiều, nhưng lấy thành tích của cô so với thành tích luôn ổn định của Chu Gia Thuật thì có vẻ khá thất thường.

Mà nếu lần nào thành tích của cô tụt hạng, Chu Gia Thuật đều bật hình thức quản lý khắc nghiệt, sau đó thành tích của cô tăng lên vượt bật.

Cho nên mọi người đều ghẹo Chu Gia Thuật chính là van điều tiết trí não của Lương Bảo Ý.

Thật ra Bảo Ý đã thề thốt lần này nhất định phải giành hạng nhất từ tay Chu Gia Thuật, đã lâu cô chưa giành được hạng nhất rồi, nhưng tiếc là điểm của cậu còn bỏ xa bạn hạng hai của khối, cho nên lúc giáo viên khen cô, cô cũng chỉ vui vẻ một chút mà thôi.

Nhưng may là cuối tuần này đến nhà bà ngoại sẽ không cần lo lắng mợ hai xấu tính kia lấy điểm số của cô so sánh với anh họ. Lần trước anh họ phá lệ thi được hạng năm cả khối, cố tình lần đó Bảo Ý bị ngã vỡ mắt kính nên chỉ thi được hạng mười tám, mợ Hai hiếm khi có cơ hội cạnh khóe cô: “Con gái không giống con trai học chậm nhưng nhắc, cháu phải nỗ lực nhiều hơn mới được!”

Bảo Ý tức đến mức muốn đâm hình nộm.

Lúc này cô nghiêng đầu nhìn Chu Gia Thuật, hỏi cuối tuần này cậu có muốn đến nhà bà ngoại với cô không, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cậu đến đó.

Nhưng cái “vị” này vô cùng khó tính, thỉnh cậu chẳng thà thỉnh Phật còn dễ hơn.

Chu Gia Thuật cúi đầu giải đề toán, nhưng cứ như có mắt bên tai, đưa tay gõ lên mặt bàn, ý là: Nghe giảng bài.

Bảo Ý cúi người xuống, khẽ mắng mỏ: “Bạn trẻ, cậu tưởng vậy là ngầu lắm à? Tan học chờ ở cổng trường.”

Chu Gia Thuật: “…”

Cuối cùng cậu đành lấy giấy ra, viết một câu: “Mình không những đi, đêm nay mình còn đến nhà cậu, ở lại nhà cậu làm bài tập, tiện thể ra cho cậu ba đề thi.”

Cô lập tức nhớ lại lần đó, vì để trả thù cô mà khi kỳ nghỉ hè gần hết, cậu đã đi mua ba mươi đề thi về lừa mẹ cô rằng đó là bài tập hè nhà trường giao, nhốt cô trong nhà giải đề cả một tuần trời, báo hại cô lỡ hẹn với thần tượng.

Trước nay cậu luôn thích làm cái trò hại người hại mình này.

Trong mắt người khác Chu Gia Thuật là người nhã nhặn, lạnh nhạt, chính trực, thanh cao.

Nhưng thật ra tính tình cậu vô cùng trẻ con, kiêu ngạo, xấu tính, hay ghim thù, rất đáng ghét.

Bảo Ý thử nhe răng: “…Vậy mình đến nhà cậu.”

Hiển nhiên nó không hề có chút lực sát thương nào, Chu Gia Thuật không thèm để ý đến cô, lại tiếp tục gõ bàn: Nghe giảng bài!

Hừ, thật quá đáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play