Mãi cho đến tận tiết cuối, Bảo Ý vẫn chưa dám làm phiền cậu lại.
Hôm nay là thứ sáu, thành tích thường đầu tuần sau mới có, nhưng các giáo viên lo sợ các bạn thành tích kém cuối tuần chơi bời lãng phí thời gian nên đã phát điểm sớm hơn, đúng là lo nghĩ cho học sinh mà.
Tiết cuối cùng là tiết tự học, hết giờ sẽ là cuối tuần.
Trong phòng học ồn ào ầm ỹ, một nửa thì vui mừng chào đón ngày cuối tuần, nửa kia lại cân nhắc nên về nhà quỳ ván giặt kiểu gì cho đỡ đau chân.
Lớp phó bộ môn đi lên văn phòng nhận bài tập, mang về một tin tức khiến ai nấy đều phấn chấn, trường sẽ tổ chức hoạt động tập thể vào tuần sau, nhưng cụ thể đi đâu vẫn chưa được quyết định.
Bảo Ý không hứng thú với chuyến dã ngoại kia, cô nằm nhoài ra bàn, rướn người lên trước nói chuyện với Liêu Đình Đình bàn trên: “Cuối tuần mình muốn đi Vạn Long, không biết tuần này cửa hàng bánh ngọt kia có mở cửa không nữa. Lần trước tớ ăn bánh mousse mâm xôi ở cửa hàng mới mở sát bên không ngon chút nào.”
Nét mặt Liêu Đình Đình đầy chê bai: “Bánh mousse ở cửa hàng đó ngọt ngán luôn.”
“Hay là mình đến đường Tân Phố chơi đi! Cái khu trò chơi điện tử mới mở ở đường Tân Phố có trai đẹp đấy, nhân viên cửa hàng siêu, siêu đẹp trai!” Liêu Đình Đình quay người lại, cười tươi mời mọc: “Bọn họ còn có dịch vụ chơi cùng nữa kìa, có thể thuê anh đẹp trai chơi cùng mình từ đầu đến cuối, hai mươi phút mà có tám mươi đồng à, rẻ cực.”
Đôi mắt Lương Bảo Ý sáng rực, sau đó khẽ “khụ” một tiếng, giả vờ giả vịt nói: “Chỗ đó có kinh doanh đứng đắn không thế?”
Liêu Đình Đình vỗ vai cô cười phá lên, hai người túm lại nói cười rôm rả.
Đột nhiên có người từ ngoài cửa chạy vọt vào.
“Bảo Ý, Bảo Ý, Bảo Ý…”
Tiếng gọi dồn dập càng lúc càng tới gần cửa sau, âm thanh bị tiếng cười nói giòn giã bao trùm, giọng của Từ Hành Tri pha thêm chút mất kiên nhẫn, cậu ta gào to: “Lương Bảo Ý!!”
Người quay đầu lại đầu tiên chính là Chu Gia Thuật, cậu ngoái đầu liếc nhìn về hướng đó, trong ánh mắt lạnh lùng của cậu ngập tràn cảnh cáo.
Từ Hành Tri im bặt, cảm thấy đôi mắt của cậu cứ như đang viết: Ai cho cậu hô to gọi nhỏ với cô ấy?
Từ Hành Tri giấu nét mặt mất kiên nhẫn, nhếch môi cười, cầu xin tha thứ: “Anh Thuật à, em sai rồi, gọi Bảo Ý một tiếng giùm em với, em tìm cậu ấy có tí việc.”
Chu Gia Thuật nghe vậy thì hơi chồm người về trước, khẽ nghiêng đầu, nét mặt mang theo nghi ngờ pha thêm mấy phần cảnh giác.
Ý là: Làm gì?
Từ nhỏ Từ Hành Tri đã nghĩ ra vô số trò nghịch ngợm, tuy rằng Từ Hành Tri cảm thấy Lương Bảo Ý cũng chẳng tốt hơn là bao, nhưng bản thân Chu Gia Thuật bao che cho cô bạn cùng bàn như vịt mẹ bao che vịt con, trên mặt viết rõ mấy chữ: Cậu bớt dạy hư con cái nhà tôi đi!
Đúng là “tình cha con” sâu nặng cảm động…
Từ Hành Tri chửi thầm trong bụng.
Chu Gia Thuật cao một mét tám mươi hai, vai rộng chân dài, nét mặt lạnh lùng, hơn nữa quanh năm suốt tháng ra vẻ nghiêm nghị khiến cậu trông đầy uy quyền, cứ như chàng vệ sĩ câm bên cạnh công chúa, tỏa ra sát khí một lời không hợp là nhào lên chém người.
“Không, không có gì cả, thật sự không có gì đâu, tìm cậu ấy là muốn mượn vở ngữ văn lớp cậu… Mà thôi.” Từ Hành Tri hơi chột dạ, cậu ta bị một đám người chắn phía trước, chẳng biết bọn họ đang túm tụm vào nhau xem cái gì nữa, cậu ta chỉ có thể chen vào khe hở, đứng cách đám đông, chắp tay nói: “Thuật à, năn nỉ, năn nỉ cậu luôn đó, sắp vào lớp rồi.”
Lương Bảo Ý là lớp phó môn ngữ văn của lớp, lúc này Chu Gia Thuật mới cụp mắt, định vỗ nhẹ eo người bên cạnh, kết quả không ngờ rằng Lương Bảo Ý đột nhiên nhổm người dậy, vì thế Chu Gia Thuật lỡ vỗ trúng mông cô.
Bảo Ý quay đầu nhìn cậu, cặp chân mày nhíu chặt lại.
Vẻ mặt đầy bất ngờ: Chu Gia Thuật!!!
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều im lặng.
Đáng lẽ Chu Gia Thuật phải xin lỗi cô, nhưng vì không thể nói được nên trước giờ cậu luôn chậm chạp trong vấn đề xã giao, tuy rằng cậu và Lương Bảo Ý có sự ăn ý từ năm này sang năm nọ nhưng sự ăn ý này không bao gồm chuyện “lỡ chơi lưu manh cần giải quyết thế nào”.
Sau một lúc lâu, cậu mím môi dưới, quyết định xử lý lạnh, im lặng chỉ về phía Từ Hành Tri.
Bảo Ý cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại trợn mắt nhìn cậu như vậy, chủ yếu là muốn nghe cậu giải thích, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cô vẫn biết cậu không cố ý. Hay là cô nói đùa với cậu mấy câu, rồi nhân cơ hội này tống tiền cậu nhỉ?
Có lẽ là vì chuyện này… Xảy ra quá bất ngờ… Cảm giác xa lạ kia lan tràn khắp cõi lòng cô.
Cô không còn tâm trí để tìm tòi nó nữa, thấy cậu chỉ Từ Hành Tri, cô như được đại xá, nhanh chóng chạy về phía cậu ta.
Cô và Từ Hành Tri quen nhau từ nhỏ.
Ba người sống chung một khu nhà.
Hồi còn nhỏ cô và Từ Hành Tri thường kết bè đi quậy phá, cho nên sau này lớn rồi mới thấy thẹn với lương tâm, thường xuyên sụ mặt nói: Mẹ nó, tớ không thèm chơi với đồ ngốc cậu nữa.
Sau đó Từ Hành Tri thường xuyên bị Chu Gia Thuật đè ra đánh chỉ vì dám giơ ngón giữa với cô.
Đến gần, Bảo Ý vừa định hỏi Từ Hành Tri “cậu tìm tớ làm gì” thì bỗng nhìn thấy tạo hình mới của cậu ta, nét mặt cô hiện lên vẻ cạn lời: “Tóc cậu…”
Một sợi móc light màu tím sặc rỡ, gió thổi qua bay phấp phới.
Bên trong áo khoác đồng phục là một cái áo sơ mi hoa hòe lòe loẹt, trông đến là đỏm dáng.
Cậu ta vốn có một khuôn mặt tuấn tú, lại thêm sở thích hoa hòe lòe loẹt, Bảo Ý rất muốn gọi cậu ta một tiếng chị em.
Từ Hành Tri ra hiệu im lặng, sau đó nhướng mắt khoe khoang với cô, nhưng vẫn không quên mục đích chính của mình, dùng khẩu hình miệng nói: Có trai đẹp tìm cậu kìa, sau này đừng có bảo anh đây không thương cậu nhé.
Vẻ mặt rất thiếu đòn.
Lại là trai đẹp… Bảo Ý thầm nghĩ, chẳng lẽ gần đây mệnh cô phạm trai đẹp à?
Nhưng Bảo Ý rất nghi ngờ trai đẹp mà cậu ta nói là bản thân cậu ta, vừa nghi ngờ về định nghĩa trai đẹp của cậu ta, cô hơi híp mắt, đưa tay ra hiệu cắt cổ, ý là: Cậu xưng anh đây với ai đấy! Chán sống rồi hay sao mà lên mặt với tớ.
Tuy rằng một bụng nghi ngờ nhưng Bảo Ý vẫn nôn nóng đi ra khỏi lớp, theo sau Từ Hành Tri.
Cô rảo bước nhanh hơn, kéo chùm “lông” tím của cậu ta: “Cậu lên cơn điên gì vậy? Cẩn thận cô Cao đánh gãy chân cậu.” Rồi tiện thể hỏi tiếp: “Rốt cuộc là ai tìm tớ đấy?”
Vừa rồi cô đã loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện của cậu ta và Chu Gia Thuật, nên hỏi thêm: “Cậu muốn mượn tài liệu gì à?”
Từ Hành Tri thấy không lừa gạt được đành chột dạ đẩy cô bước nhanh hơn: “Hầy, hỏi nhiều quá vậy, đi rồi hẵng biết, hỏi hỏi hỏi hoài, cả ngày chỉ biết hỏi, cậu là câu hỏi thành tinh hả?”
Lương Bảo Ý: “…” Nếu gi.ết người không phạm pháp…
Cậu ta nên mừng thầm vì mình sinh trong thời đại pháp trị đi!
Ra khỏi phòng học, Từ Hành Tri móc một sợi tóc đen trong túi áo đồng phục ra, lại móc thêm một cái gương trong túi bên kia, rồi nhanh tay kẹp sợi tóc đen lên đầu, cào cào mái tóc, thế là sợi tóc tím đã giấu kín như bưng: “Chẳng phải là không nhìn ra rồi sao.”
Lương Bảo Ý bật ngón cái cổ vũ: “Đúng là trẻ trâu nổi loạn, mà không nhiều lắm. Nếu tớ là cậu thì tớ sẽ để cho ai ai cũng biết, sợ gì chứ, thanh xuân là tuổi dám nghĩ! Dám làm! Can đảm nổi loạn, can đảm chịu đòn.” Cô vung tay cổ vũ, nói năng dõng dạc hùng hồn đầy khí phách, tựa như giây tiếp theo sẽ anh dũng hy sinh.
Từ Hành Tri giơ tay chỉ cô: “Anh Thuật ưu điểm đầy mình thế mà cậu không chịu học, mà lại đi học cái giọng điệu châm học của cậu ta làm chi vậy.”
Bảo Ý không chỉ học được bản lĩnh châm chọc, mà còn học được bản lĩnh trợn mắt nói dối: “Cậu ấy còn chẳng nói được, sao mà châm chọc cậu được chứ, nói bậy, bớt bịa đặt đi.”
Từ Hành Tri lại âm thầm bật ngón cái.
“Sao ngày nào hai người cũng cấu kết nhau làm chuyện xấu hết vậy.”
Bảo Ý co giò đạp cậu ta.
Từ Hành Tri mau lẹ tránh xa nửa nét, sau đó hất cằm ra hiệu cô nhìn về phía trước.
Bảo Ý chưa kịp đá cậu ta cú thứ hai thì lớp trưởng lớp 11/8 đã đứng ngay ngắn chỗ cầu thang rồi, cứng nhắc vẫy tay với cô. Từ Hành Tri cười đon đả như tú bà ra hiệu cô mau lại gần, Bảo Ý có cảm giác không thích hợp, nghi ngờ liếc mắt lườm Từ Hành Tri một cái nhưng chẳng có ích gì, cô chỉ đành cắn răng đi sang.
“Chào… Cậu? Cậu tìm tớ hả.” Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu bạn, phát hiện mình đã gặp cậu ta rồi, hình như còn từng thêm WeChat của cậu ta từ hồi đại hội thể thao năm lớp mười, nhưng mà chưa từng nói chuyện.
Cậu bạn này có chiều cao xêm xêm Chu Gia Thuật, nhưng mà hơi ốm, không đẹp như Chu Gia Thuật.
Ngô Trạch giả vờ bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, nhưng thật ra tim cậu ta đang đập thình thịch, Lương Bảo Ý hiền hòa, tính tình hướng ngoại hào sảng, nhưng vì ngoại hình quá xinh đẹp khiến người xung quanh cứ có cảm giác cô lạnh lùng xa cách.
Tim Ngô Trạch đập loạn nhịp, lỗ tai đỏ ửng, cậu ta giơ lá thư ra, hít sâu một hơi, rồi lấy hết can đảm hạ quyết tâm, nói: “Lương Bảo Ý, tớ thích cậu. Từ lần đầu tiên gặp mặt tớ đã thích cậu rồi, đây là… Thư tình của tớ, tớ mong cậu có thể cho tớ một cơ hội, tớ sẽ chờ câu trả lời từ cậu, cậu… Cậu có WeChat của tớ rồi.”
Cậu ta căng thẳng đến mức nói lắp bắp, sau đó đột nhiên nhét vội lá thư vào tay cô rồi bước nhanh lên tầng trên.
Chạy.
Chạy nhanh cứ như là thỏ vậy! Bảo Ý vẫn còn chìm trong cảm thán, cho nên hoàn toàn không kịp phát hiện thứ vốn không nên nhận đã nằm gọn trong tay mình – Á á á, thư tình.
Cái này sao có thể nhận bậy bạ được chứ?
Cô phải trả lại cho người ta!
“Này!”
Chờ đến lúc cô hoàn hồn lại rồi gọi cậu bạn thì thân hình cậu đã chạy khuất tầm mắt cô rồi, nhưng khi nghe thấy giọng cô, cậu ta vừa ngại ngùng vừa phấn khích bổ sung thêm một câu: “Tớ sẽ chờ cậu!”
Chờ cái đầu cậu ta chứ mà chờ… Thật ra bây giờ cậu ta chờ một chút cũng được, Bảo Ý phí công vươn tay: Bạn học ơi, bạn đừng hại tớ mà!!
Đương nhiên, về biểu hiện hôm nay của bản thân, Ngô Trạch tự cho mình chín mươi chín điểm, từ một điểm là vì cảm thấy khung cảnh tỏ tình không đủ lãng mạn cho lắm.
Nhưng chuyện này cũng đâu thể trách cậu ta được, cậu ta cũng chẳng muốn chọn lúc này để tỏ tình với cô một cách qua loa như vậy, kế hoạch lúc đầu của cậu ta là tính toán sao cho hai người tình cờ gặp nhau, nhưng khổ nỗi cô cứ kè kè bên cạnh Chu Gia Thuật.
Cuối cùng cậu ta đành phải nhờ Từ Hành Tri gọi cô ra ngoài.
Thậm chí vì để thuyết phục Từ Hành Tri mà còn đồng ý sẽ mua đồ ăn sáng cho cậu ta một tuần.
Từ Hành Tri thấy tiền là sáng mắt lại còn quay đầu huýt sáo với Bảo Ý, làm tai Ngô Trạch càng lúc càng đỏ.
Chớp mắt một cái hai người kia đều mất tích, để lại một mình Bảo Ý đứng ngây như phỗng, một hồi sau mới hoang mang hét toáng lên: “Hả?”
Rồi nghĩ thầm trong bụng: Từ Hành Tri, cái tên chán sống này.
-
Chuông vào học vang lên, Ngô Trạch vẫn còn bần thần, Từ Hành Tri kéo cổ áo của cậu ta, dí nắm đấm đe dọa: “A Trạch này, nhất định đừng để anh Thuật phát hiện ra nhé, chứ không cậu ta đấm một quyền là đầu cậu nở hoa luôn đấy! Hiệp sĩ bên cạnh công chúa của đường Minh Quế bọn tớ đấy, người ác không nói nhiều, gi.ết người không thấy máu.”
“Chẳng phải cầu phú quý… Trong nguy hiểm sao.” Ngô Trạch híp mắt, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời, cất cao giọng ngâm nga.
Nhưng chưa được hai giây đã ngưng bặt, Ngô Trạch giả vờ ho một tiếng, sau đó hỏi nhỏ: “Cậu cảm thấy tớ đủ hấp dẫn chưa? Có cơ hội tận hưởng tình yêu vườn trường không? Tớ có thể đến đội đặc công học hỏi một chút, đảm bảo sẽ không làm kinh động đến hiệp sĩ Thuật ngự dụng của công chúa nhà cậu đâu.”
Chỉ mới phấn khích một lúc, cậu ta lập tức nghiêm mặt nói: “Không phải mấy cậu sống chung một khu sao, thổi gió bên tai giúp tớ đi.”
Từ Hành Tri phẩy tay: “Tình báo còn chưa đâu vào đâu mà cậu đã tơ tưởng trộm thủy tinh. Quanh năm suốt tháng tớ có nói được với Bảo Ý mấy câu đâu, mẹ tớ sợ tớ dạy hư con gái nhà người ta, ngày nào cũng “ân cần” dạy bảo. Sau khi biết tớ dẫn Lương Bảo Ý đi trèo cây ngoài công viên, mẹ tớ đã ra lệnh cấm tớ đến rủ rê người ta. Chẳng thà cậu đi thổi gió bên tai anh Thuật để cậu ta nói tốt cho cậu còn hơn, chỉ cần cậu có cái gan đó là được, nhưng với quan hệ như hình với bóng của anh Thuật và Bảo Ý, thì cậu tỏ tình với Bảo Ý chẳng khác gì cạy góc tường của cậu ta, tớ chẳng dám thổi gió bên tai đâu, tớ sợ bị anh Thuật nhốt lồng heo dìm sông.”
“Cậu nhớ khiêm tốn một chút, cẩn thận bị ám s.át đấy!” Từ Hành Tri vừa nghĩ đã thấy rén, dặn dò.
“Sao nghe cậu nói tớ thấy quan hệ hai người đó cứ mập mờ thế nào ấy.” Ngô Trạch nhìn cậu ta với ánh mắt mê mang.
“Có xá gì, đây là tình anh em tương thân tương ái, là tình cha con cảm động trời đất, cậu biết gì chứ!”
Nói đến đây, giọng Từ Hành Tri pha chút bất an, chẳng hiểu sao lại nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Chu Gia Thuật “cậu hô to gọi nhỏ với ai đấy”, không nhịn được nói thầm một câu: “Ôi…?”
Ôi, cái gì mà ôi!