Lúc Bảo Ý về lớp học, cô vừa ngồi xuống thì chuông đã reo lên.

Trên bàn lớp phó bộ môn có một tờ giấy, là bài tập về nhà của môn ngữ văn tuần này.

Yêu cầu soạn bài và học thuộc Xích Bích Phú.

Trường học bọn họ giáo dục theo châm ngôn dục tốc bất đạt, tiến độ các môn giống như ngồi hỏa tiễn, dự tính học kỳ hai của lớp mười một sẽ học xong kiến thức của cấp ba. Rồi lên năm lớp mười hai sẽ có nhiều thời gian ôn tập củng cố kiến thức và giải đề hơn.

Bảo Ý vẫn còn ôm lá thư tình giống củ khoai lang nóng phỏng tay trong lòng, cả người cứ cứng nhắc mất tự nhiên, cho dù cô không cố tình nhưng chẳng hiểu sao cứ có cảm giác có tật giật mình ấy.

Động tác siết lá thư cũng cứng đờ, gió vừa thổi một chút đã bay, rơi là là xa mấy chục mét, đúng lúc dừng trên mu bàn tay Chu Gia Thuật.

Lương Bảo Ý lại im bặt lần nữa: “…”

Đúng là sợ cái gì cái đó tới, bây giờ cô không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với cậu.

—— Bởi vì chột dạ.

Nếu Chu Gia Thuật biết cô nhận thư tình, không biết sẽ mắng cô thế nào đây!

Đôi khi cái người này còn cấm đoán cô hơn cả anh ruột, quá đáng sợ.

Cô rón rén nhặt tờ giấy kia lên, nhưng Chu Gia Thuật cứ như có giác quan thứ sáu, đột nhiên nhìn thẳng vào cô, ánh mắt mang theo mấy phần nghiền ngẫm, tựa như đang nói: Đang ủ mưu đồ gì đó.

Bảo Ý miệng hùm gan sứa đáp lại: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy tiên nữ bao giờ à?”

Nét mặt Chu Gia Thuật in hằn hai chữ cạn lời, nhấc tay đưa tờ giấy cho cô, rồi đột nhiên dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: “Tránh xa Từ Hành Tri ra.”

Bảo Ý cũng rất đồng tình với suy nghĩ của cậu, bĩu môi nói: “Cậu không biết cậu ta bị ấm đầu tới cỡ nào đâu, to gan nhuộm tóc móc light, vậy mà lại làm bộ làm tịch móc một cái gương nhỏ ra giấu chùm tóc nhuộm xuống lớp tóc đen…”

Vì để miêu tả cho Chu Gia Thuật biết hành động buồn cười của Từ Hành Tri mà Lương Bảo Ý giả vờ thò tay vào túi áo lục lọi một lúc, sau đó một thứ gì đó bị rơi ra, bay vòng vòng rồi đáp xuống mặt đất.

Chu Gia Thuật liếc mắt nhìn thử.

Lá thư màu hồng nhạt, có mấy trái tim nhỏ nhỏ xinh xinh, còn cả hình dán ngôi sao.

Bốn mắt nhìn nhau, Bảo Ý chỉ muốn tìm đại cái xà nhà nào đó để treo cổ luôn, cô hoàn toàn không có gan nhặt nó lên, khó nhọc rặn ra từng chữ: “… Mình đã nói cậu ta đừng đưa cho mình rồi, cậu có tin không?”

Chu Gia Thuật siết nắm đấm lại như muốn đấm thẳng mặt “kẻ nào đó”, khuôn mặt lập tức sa sầm xuống: “Ai?”

Bảo Ý khom lưng nhặt lá thư lên nhét vội vào trong hộc bàn, rồi cầm tờ giấy chạy thẳng lên bục giảng: “Mình đi chép bài tập.”

Các lớp phó bộ môn sẽ chép bài tập lên trên bản để cả lớp cùng chép vào vở, lớp phó môn toán đứng viết chính giữa đầy kiêu ngạo, những môn khác cũng lần lượt chép theo thứ tự, thiên hạ đã “trọng toán khinh văn” từ lâu, giáo viên ngữ văn là người không có tiếng nói nhất, khiến cho Bảo Ý cũng trở nên hèn mọn theo, cô chép bài tập lên bảng, thuận tiện nhắc nhở cả lớp: “Các bạn thân yêu, về nhà nhớ học thuộc nhé! Không học là nửa đêm tớ đứng trên đầu giường nhà các cậu báo mộng đó.”

Tuy rằng mọi người đều không coi trọng ngữ văn, nhưng Bảo Ý lại được lòng các bạn, cho nên tất cả đều giả vờ đồng thanh hét lớn cổ vũ một câu: “Được! Nói hay lắm.”

Bảo Ý chắp tay cảm ơn.

Cả lớp cười vang.

Lớp phó trật tự thở dài: “Im lặng, im lặng nào, cẩn thận Nghìn Đao đến đấy.”

Giám thị tên Dương Hiệp, nghe nói có lần thầy ký tên một cách qua loa, nhìn rất giống chữ thập đao, hai chữ đó một cao lên trời một đâm xuống đất, sau đó có người cẩn thận phân tích, sau đó lấy luôn biệt danh “Dương Nghìn Đao”!

Rồi mọi người cũng học theo gọi thầy là Nghìn Đao.

Biệt danh là thứ lan truyền cực kỳ nhanh, tuy rằng mọi người không hiểu tại sao lại gọi thầy ấy là Nghìn Đao, nhưng kỳ lạ thay ai cũng đồng tình cái tên này rất hợp khí chất của thầy ấy.

Giang Hàn ngồi bàn cuối đột nhiên giơ tay: “Lớp phó ngữ văn này, à thì, tớ có một chuyện vô cùng tò mò, sao cậu biết Chu Gia Thuật có học thuộc lòng hay không, nếu cậu kiểm tra miệng cậu ta thì cậu ta chép chính tả nộp cho cậu, hay là dùng ngôn ngữ ký hiệu để trả bài cho cậu hả?”

Có một vài bài cổ thơ hoặc từ cổ có bản ngôn ngữ ký hiệu, nhưng Chu Gia Thuật không bị khiếm thính cho nên cũng không cần phải học cả bản ngôn ngữ ký hiệu của người câm và điếc, mà chép chính tả thì lại tốn thời gian và công sức quá, vì thế Chu Gia Thuật trước nay được miễn kiểm tra miệng, mà cậu cũng học lệch mấy môn tự nhiên, mấy bài thuộc lòng hay chính tả thường xuyên để trống, là đối tượng được giáo viên ngữ văn “săn sóc đặc biệt”.

Bảo Ý im lặng, một hồi lâu cô bất ngờ vỗ tay: “Câu hỏi rất hay.”

Thật ra cô chưa từng kiểm tra thơ và cổ văn của Chu Gia Thuật, trước nay chỉ có mỗi cậu kiểm tra bài tập của cô thôi.

Giang Hàn cười phá lên: “Cho nên rốt cuộc kiểm tra thế nào? Hay là cậu không dám kiểm tra cậu ta? Mỗi ngày cậu ta đều đốc xúc cậu học tập, chẳng lẽ cậu không giám s.át cậu ta để trả đũa lại sao? Không thể nào ~”

Bảo Ý cười cười, vừa bước xuống bục giảng vừa nói: “Được, tớ đã quyết định đêm nay sẽ đứng đầu giường cậu ấy.”

Đương nhiên ý của cô là đứng đầu giường trong giấc mơ, nhưng cô còn chưa kịp đứng thì đã có bạn hét toáng lên: “Bảo Ý, đừng chơi trò lưu manh nhá.”

Bảo Ý lập tức giơ ngón trỏ ra hiệu “suỵt”, ý là mọi người đừng ồn ào gọi Nghìn Đao đến, nhưng Liêu Đình Đình lại thở dài thườn thượt: “Tớ biết nè, ý này là, nói be bé thôi!”

Sau đó mọi người lại cười to hơn nữa.

Lớp phó trật tự hét to: “Được rồi, im lặng!”

Qua vài giây sau cả lớp mới hoàn toàn im lặng, tập trung tinh thần giải bài tập về nhà.

Đây cũng là ý nghĩa của tiết tự học cuối cùng mỗi thứ sáu, chính là để mọi người có thời gian làm bài tập, nếu nhanh tay làm xong thì không cần mang bài tập về nhà làm, có thời gian tận hưởng một kỳ nghỉ hoàn hảo.

—— Nhưng cho dù có làm xong bài vẫn phải ôm sách vở về nhà.

Thôi thì ôm tâm lý an ủi vậy.

Còn Bảo Ý lại thấy thấp thỏm, vì thư tình đã không còn trong hộc bàn nữa, mà nó bị Chu Gia Thuật cầm lấy, nhàu nát, nằm gọn trong tay cậu.

Bảo Ý bỗng hết tâm trạng làm bài, viết một tờ giấy lén gửi cho cậu.

——Mình thật sự không muốn nhận đâu, cậu ta nhét vào tay mình rồi bỏ chạy, mình muốn đuổi theo cũng không kịp.

Chu Gia Thuật vẫn bơ đẹp cô.

——Mình sai rồi, lần sau nhất định mình sẽ dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai trả lại cho cậu ta.

Chu Gia Thuật liếc mắt lườm cô, ý là: Cậu còn muốn có lần sau?

——Lát nữa tan học mình sẽ trả cho cậu ta.

Cuối cùng Chu Gia Thuật mới chịu nhả răng… À, chịu buông tay.

Rồi lại tiếp dùng ngôn ngữ ký hiệu tra hỏi: Ai?

Bảo Ý bắt đầu đánh trống lảng dời hỏa lực.

Cô kề sát tai cậu, lí nhí nói: “Chuyện này phải trách Từ Hành Tri, là cậu ta dẫn mình đi, bạn cùng lớp cậu ta… Hình như là lớp phó thể dục trong lớp cậu ta. Mình thật sự không muốn nhận đâu, mình cũng chưa gặp mặt cậu ta mấy lần, mình không thích cậu ta.”

Vậy trọng điểm của cô là, đã gặp, thích, nên nhận?

Chu Gia Thuật im lặng một lúc, nhíu mày ra hiệu: Đã biết.

Bảo Ý thấy khuôn mặt vô cảm của cậu bỗng nổi hết da gà, rồi sau đó bĩu môi, hừ, bố cô còn chẳng thèm quản cô, cậu lấy tư cách gì quản cô chứ.

Mà cô cũng đâu có ý định yêu sớm với cậu đâu, coi cậu sợ hãi hùng khiếp vía kìa.

Mắc gì cậu nổi giận, cô cũng giận đây nè!

Cô đâu có sai!

Đúng, cô đâu có sai.

Bảo Ý nghĩ vậy thì nổi giận đùng đùng, tâm trạng khó chịu liếc mắt nhìn Chu Gia Thuật đang cúi đầu giải bài tập.

Sau đó cô cũng tức giận nằm nhoài ra bàn làm bài, bộ dạng giống như một con chó xù lông.

Chu Gia Thuật liếc nhìn cô, rồi bỗng đưa cán bút gõ trán cô, nhíu mày nhìn cô.

Ý là: Đừng có nằm nhoài ra bàn viết bài.

Nhưng Bảo Ý đang thất thần, lại còn mắng thầm cậu trong bụng, vừa bị cậu gõ một cái, cô sợ đến tái mặt.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, nước mắt bắt đầu rơi lã chã… Từng giọt từng giọt nước mắt tròn xoe trào ra từ khóe mắt.

Chu Gia Thuật khựng lại, cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của cậu, bởi vì Lương Bảo Ý rất ít khi khóc nhè, gặp người lạ cô chỉ hơi im lặng một chút, nhưng trước nay luôn là một cô nhóc hướng ngoại vui vẻ, bị đánh đòn chưa từng khóc bao giờ.

Cho nên bây giờ cậu đã bị cô dọa cho ngơ ngác.

Những chuyện gần đây là thế nào vậy?

Cậu không khỏi nhớ lại những chuyện xảy ra từ lúc nghỉ hè đến bây giờ, cẩn thận nghiền ngẫm lại xem mình có chọc cô tức giận mà không biết hay không, càng nghĩ cậu càng mơ hồ hơn.

Bảo Ý quay đầu đi, nước mắt cũng không thèm lau, chỉ để lại cho cậu một cái gáy kiêu ngạo, tỏ vẻ mình đang giận dỗi, dáng ngồi còn thẳng hơn cây bút chì, động tác làm bài tập càng mạnh bạo hơn, giống nhưng dưới ngòi bút không phải là bài tập mà là đầu Chu Gia Thuật.

Ngòi bút sắc bén, nét chữ cứng cáp.

Vì thế Chu Gia Thuật – người đã phạm lỗi hai lần nghĩ rằng mình lỡ cú đầu mạnh quá đã làm cô đau nên bất ngờ đưa tay xoa nhẹ đầu Bảo Ý, sau đó kéo cô một cái, muốn nói xin lỗi.

Nhưng Bảo Ý lại hiểu lầm là cậu uy h.iếp mình: Tính dỗi ngược lại à?

Cho nên Bảo Ý không thèm liếc mắt nhìn cậu.

Vì thế Chu Gia Thuật phải viết một tờ giấy.

——Mình xin lỗi.

Cậu đẩy tờ giấy đến trước mặt cô, nhưng Bảo Ý giơ tay che mắt lại. Xem ra quyết tâm không thèm để ý đến cậu.

Chu Gia Thuật: “…”

Cậu cảm thấy không biết nên làm gì, cúi đầu im lặng một lúc.

Trong đầu không khỏi sinh ra cảm xúc mơ hồ khó hiểu.

Thật ra Bảo Ý chỉ cảm thấy buồn cười, với cả cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đột nhiên phản ứng mạnh như thế, mà cô cũng không đau khổ hay ấm ức gì, chỉ là cô… Tự dưng nổi giận, sau đó nước mắt ứa ra.

Phát hiện bản thân đột nhiên khóc nhè làm cô cảm thấy xấu hổ, cho nên không dám nhìn cậu.

Đưa tay che mắt là vì tay nhanh hơn não.

Kết quả thấy cô che mắt thì cậu lại rút tờ giấy về, lúc này cô cảm thấy tiếc lắm, rốt cuộc là cậu viết cái gì nhỉ?

Hai người cứ như diễn viên kịch câm, Chu Gia Thuật im lặng làm bài, còn Bảo Ý cứ liên tục liếc trộm cậu.

Đúng là chẳng có chút kiên nhẫn nào.

Bài tập về nhà còn rất nhiều, nếu giờ không làm thì về nhà không có thời gian chơi, khó lắm mới chờ đến cuối tuần, không thể lãng phí được.

Vì thế Bảo Ý cũng không thất thần nữa, tập trung làm bài.

Lúc tiếng chuông vào học reo vang, phòng học lập tức vang lên tiếng hú hét: “Cuối tuần ơi, tui tới rồi đây ~~”

Bầu không khí nặng nề bị phá vỡ, tất cả mọi người cười rộ lên, mắng một câu: “Đỗ Tử Hàng, cậu bị ấm đầu hả.”

Bảo Ý cũng ngẩng đầu nhìn cậu ta, trong lòng bỗng thấy vui vẻ hơn một chút, nhưng vừa vui xong lại nhớ ra cô đang đơn phương chiến tranh lạnh với Chu Gia Thuật, bèn tiếp tục sa sầm mặt, đập mạnh xuống bàn: “Chu Gia Thuật, xin lỗi mình đi.”

Cậu đứng dậy, dùng ngôn ngữ ký hiệu nghiêm túc đáp lời cô: Xin lỗi cậu.

Bảo Ý thấy cậu như vậy thì hơi xấu hổ, nhưng lại trịnh trọng đáp lời: Được, mình tha thứ cho cậu.

Chiến tranh lạnh kết thúc.

Chu Gia Thuật quay đầu nhìn cô: Về nhà?

Bảo Ý cũng không giận dỗi được lâu, cô cười rộ lên, khoác tay cậu: “Đi thôi, nhanh lên, cậu Út của mình bảo sẽ đến đón hai đứa đấy.”

Giống như bé cún con, nói trở mặt là trở mặt ngay. Chu Gia Thuật bất lực giữ cô lại, cúi đầu thành thạo thu xếp sách vở cho cô, nét mặt hiện rõ mấy chữ: Ném đồ lung tung.

Bảo Ý không thèm phụ giúp, khoanh tay đứng chờ bên cạnh, thuận tiện bình luận một câu: “Tay cậu đẹp ghê đó Thuật.”

Chu Gia Thuật: “…”

Cậu co ngón tay lại, rồi có một cảm giác khó hiểu thôi thúc cậu vươn tay đến trước mặt cô.

Bảo Ý chỉ thuận miệng khen một câu, thấy cậu vươn tay về phía mình thì sửng sốt một lúc, rồi nhìn cậu đầy khó hiểu, một lúc lâu sau, cô vươn ngón tay ra ngoắc vào ngón tay cậu, lắc nhẹ: “Chào cậu chào cậu!”

Chu Gia Thuật bị hành động của cô chọc cười, trên khuôn mặt lạnh lùng lập tức ngập ý cười, vì thế Bảo Ý không nhịn được mà cười theo: “Cậu cười rộ lên trông đẹp trai lắm!”

Chu Gia Thuật: “…”

“Chẳng lẽ khen mà cậu còn không chịu à?”

Chu Gia Thuật đáp lời bằng ngôn ngữ ký hiệu: Trước giờ không có chuyện nhờ vả thì cậu sẽ không xum xoe đâu.

Bảo Ý bất mãn kêu lên: “Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Chu Gia Thuật: Cậu nghĩ gì trong bụng cậu tự rõ.

Bảo Ý bỗng bật cười: “Cậu yên tâm đi, buổi tối mình không định đến đứng đầu giường cậu thật đâu.”

Chu Gia Thuật dọn dẹp sách vở xong thì xách cổ áo kéo cô ra ngoài.

Bảo Ý nhớ lại tiết cuối cô đã giận dỗi với cậu một trận, bèn quyết định giải thích rõ ràng: “Mình không muốn nhận lá thư kia, cậu ta gọi mình ra ngoài, mình còn chưa kịp hoàn hồn lại thì cậu ta nhét nó vào tay mình rồi bỏ chạy. Mình chẳng muốn nhận đâu! Mình không yêu sớm, sao yêu sớm được chứ? Yêu sớm là không đúng. Yêu sớm làm phiền mình học tập, mình muốn thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại.”

Chu Gia Thuật:…

“Đi, bây giờ đi trả lại, mình không thể đón ngày cuối tuần cùng cái lá thư này được, đi đi đi, nhanh lên.”

Chu Gia Thuật chưa kịp hoàn hồn lại thì đã bị kéo đến lớp 11/8.

Trùng hợp là giáo viên lớp 11/8 vẫn còn trong lớp, đang dạy quá giờ.

Hai người đứng chờ bên ngoài, tay Chu Gia Thuật vẫn còn nắm cổ áo Bảo Ý, khuôn mặt lạnh lùng của cậu vừa sầm sì vừa mất kiên nhẫn, còn Bảo Ý lại bày ra vẻ mặt “mình là bé ngoan”.

Cho nên hai người đứng chung với nhau, trông cứ giống như là cha già nóng tính dẫn theo con gái ngoan đi tìm tên lưu manh để đòi công bằng.

Sau cánh cửa, Từ Hành Tri nhe răng trợn mắt véo Ngô Trạch một cái: “Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, chưa kịp xuất sư đã ch.ết, cậu đã kinh động đến hiệp sĩ hoàng gia của bọn tớ rồi, khuyên cậu lát nữa lén chuồn về từ cửa sau, nếu mà tớ bị bắt, cậu ta sẽ đấm tớ mất, á á á!”

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi véo Ngô Trạch.

Nét mặt Ngô Trạch đang ngập tràn quyết tâm “để bảo vệ chân tình tớ có thể lên núi đao xuống biển lửa”, nhưng vừa nghe Từ Hành Tri nói xong, cậu ta bỗng im lặng, bắt đầu dao động.

Nhìn Chu Gia Thuật là biết rất hung rồi.

“Cậu ta hung lắm hả? Dựa vào đâu cậu ta có quyền quyết định thay người khác, Bảo Ý đâu phải đồ của cậu ta.” Ngô Trạch cất giọng đầy căm phẫn.

Từ Hành Tri gật đầu, hung chứ, dũng sĩ mà.

“Được rồi, tan học.” Giáo viên lớp 11/8 ra lệnh đặc xá.

Cả lớp cùng ùa ra như ong vỡ tổ, Ngô Trạch và Từ Hành Tri giả vờ không có việc gì rề rà dọn đồ, thật ra đang thì thầm tính lát nữa chuồn kiểu gì, chạy cửa trước hay là chạy cửa sau.

Thôi, đại trượng phu co được dãn được. Ngô Trạch lải nhải: “Nhưng tớ sẽ không từ bỏ!”

Giây tiếp theo, mặt bàn cậu ta bị gõ một cái, không biết Chu Gia Thuật đi vào từ lúc nào, cậu cụp mắt, chống tay lên mặt bàn hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu ta, bàn tay đè lá thư hồng nhạt trên mặt bàn, Chu Gia Thuật tạm dừng một lúc, tựa như đang âm thầm truyền đạt ý tứ cảnh cáo, rồi cậu bất ngờ giơ tay, dùng mu bàn tay đấm nhẹ lên ngực cậu ta hai cái, không nói không rằng quay đầu đi mất, lúc đi ngang qua Từ Hành Tri còn đạp cậu ta một cú.

Bóng ma thời thơ ấu Từ Hành Tri lại xuất hiện, cậu ta vắt giò lên cổ bỏ chạy: “Tớ sai rồi, tớ sai rồi, tớ sai rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play