Bảo Ý đứng bên ngoài quan sát, nhìn thấy từ đầu đến cuối.
Quá kiêu ngạo!
Chu Gia Thuật đi ngược chiều với đám đông, các bạn lớp 11/8 không nhịn được mà liếc mắt nhìn cậu, thấy cậu đi đến trước bàn Ngô Trạch, gõ tay lên mặt bàn, nhìn thẳng vào mắt cậu ta một lúc, sau đó đập mạnh thư tình xuống mặt bàn, rồi đưa tay đập nhẹ lên ngực cậu ta hai cái.
Ngô Trạch đến thở mạnh cũng không dám.
Bảo Ý ngẩn ra một lúc lâu mới sực nhớ chạy theo, cảm thấy để Chu Gia Thuật ra mặt có vẻ không ổn thỏa lắm.
Chỉ là chờ cô đuổi theo thì đã chậm 800 năm rồi.
Lúc vào đến nơi chỉ kịp giữ chặt Chu Gia Thuật đang định đấm Từ Hành Tri, cô liếc mắt nhìn Ngô Trạch đang ngơ ngác đứng bên cạnh, mỉm cười lễ phép nói: “Xin lỗi nha, tính anh trai tớ nóng nảy, tạm thời tớ không có… Ý định đó. Xin lỗi.”
Nói xong, cô kéo Chu Gia Thuật bỏ chạy.
Xấu hổ quá đi mất.
Với người ngoài Bảo Ý luôn gọi Chu Gia Thuật là anh trai, vì làm thế sẽ không cần tốn công giải thích tại sao cô lại nói chuyện thay cậu.
Hai người đi rồi, Từ Hành Tri mới lén lút quay lại, vỗ ngực: “May ghê, may ghê.”
Lúc này Ngô Trạch mới hoàn hồn lại, quay đầu nhìn Từ Hành Tri: “Như vậy… Là có ý gì?”
“Cảnh cáo, uy hiếp, nhìn không hiểu hả?” Từ Hành Tri học theo bộ dạng ngầu lòi của Chu Gia Thuật, cuộn tay lại dùng mu bàn tay đấm nhẹ hai cái lên ngực Ngô Trạch: “Này, ranh con, tránh xa Bảo Ý nhà tôi ra, còn để tôi phát hiện là tôi băm cậu đấy.”
Bộ dạng giả vờ giả vịt của Từ Hành Tri nhìn vô cùng trẻ trâu, Ngô Trạch dùng nét mặt một lời khó nói hết liếc cậu ta, nghĩ thầm Chu Gia Thuật ngầu lòi chẳng trẻ trâu thế đâu.
Từ Hành Tri nói xong thì ngẩng đầu cười một tiếng: “Không sao đâu, trông bộ dạng cậu ta hung dữ như vậy thôi chứ dễ nói chuyện lắm, chỉ đơn giản là cảnh cáo cậu sau này đừng làm phiền Bảo Ý, còn về chuyện cậu ta nghĩ thế nào thì tớ không đoán được, tớ có phải con giun trong bụng cậu ta như Lương Bảo Ý đâu, hồi còn nhỏ tớ từng cho rằng hai người họ là anh em song sinh đấy, tâm linh tương thông. Chỉ có Lương Bảo Ý mới có thể hiểu rõ cảm xúc và suy nghĩ trong mắt của cậu ta thôi, tớ không có được kỹ năng truyền kỳ này.”
Ngô Trạch thở dài, trái tim thiếu niên mới lớn còn chưa kịp rung động đầu đời đã bị vỡ tan.
Cậu ta không khỏi cảm thấy bực bội, mắng thầm Từ Hành Tri đúng là đồ trẻ trâu, còn bản thân thì vội vàng chạy ra ngoài, đứng cách đám đông hô to một tiếng: “Lương Bảo Ý, cuối tuần hẹn nhau đi ăn cơm đi! Tớ muốn nghe cậu nói riêng với tớ… Tớ sẽ nhắn tin cho cậu qua WeChat. Nhớ đọc tin nhắn!”
Chu Gia Thuật quay người lại, vẻ mặt ngỡ ngàng không dám tin, Ngô Trạch vô thức lùi trở lại phòng học, ôm chặt Từ Hành Tri: “Á á á á á á!”
Mình đúng là chiến sĩ quả cảm. Ngô Trạch nghĩ thầm.
Từ Hành Tri cũng: “Á á á á á á!”
Hai tên bệnh tâm thần thu hút vô số ánh mắt của các bạn vẫn còn trong lớp.
Vốn dĩ không biết Chu Gia Thuật bất ngờ tới lớp bọn họ làm gì, nhưng vừa nghe Ngô Trạch hét to hai câu họ đã lập tức sáng tỏ, một cô bạn nhìn Ngô Trạch hồi lâu, sau đó cười phá lên: “Ngô Trạch, cậu được lắm, khá khen cho lòng can đảm ấy! Dám giành người của Chu Gia Thuật.”
“Cậu ta có phải anh ruột của bạn ấy đâu, giành với chẳng không gì chứ.”
Cô bạn khẽ “chậc” một tiếng: “Trai thẳng ngốc nghếch, không phải anh ruột mà có thể thân thiết như vậy, lại còn là thanh mai trúc mã, lương duyên… Ừm.” Lương duyên trời ban, nhưng cô bạn không dám nói thẳng.
Từ Hành Tri chen ngang: “Tớ làm chứng, hai người bọn họ chỉ là… Tình cha con thuần khiết!”
Tuy rằng không tự tin lắm, nhưng cậu ta vẫn ủng hộ anh em tốt của mình.
Cô bạn trợn mắt: “Cậu tắm rửa lên giường đi ngủ đã rồi mơ.”
Hai tên ngốc bị cả lớp cùng chê bai quay mặt nhìn nhau.
-
Lương Bảo Ý ngồi vào chiếc xe điện mini Lão Đầu Lạc mà cậu Út lái.
“Cậu lại lén lấy trộm xe của ông ngoại chạy, chiếc Mercedes của cậu đâu? Để ở nhà đẻ con à?”
Không gian vô cùng chật chội, Bảo Ý cảm thấy để cái thân hình cao như cây sào của Chu Gia Thuật ngồi vào thì tội cậu quá, chân dài tay dài, chiếm nhiều chỗ, nhưng mà Bảo Ý vẫn sáp lại gần cậu, cười tủm tỉm nói: “Thuật à, đi thăm bà ngoại với mình đi, nha, cậu là anh ruột của mình mà.”
Chu Gia Thuật ghét bỏ đưa tay đẩy cái đầu cô đang dụi vào người, nghe cô làm nũng năm phút mới hạ thân hình cao quý gật đầu.
Bảo Ý nắm tay: “Yes!”
Thân Tuấn, cậu Út của cô tặc lưỡi, nói: “Lương Bảo Ý, cháu coi lại cái nết mình đi, sớm muộn gì cũng làm Tiểu Thuật chết vì phiền mất.”
Bảo Ý được như ý nguyện, tâm trạng đang lúc vui vẻ, cười nói: “Cậu ấy nói vậy với cậu Út hả? Trang Tử không phải cá sao biết thú vui của cá. Cậu đừng có nói xạo, rõ ràng chúng cháu thân thiết nhau như thể tay chân, cậu bớt châm ngòi ly gián đi, đến không cháu sẽ kể cho bà ngoại nghe chuyện cậu lén nhổ đậu que của bà đấy.”
Bà ngoại đã lớn tuổi rồi mà vẫn không chịu ngồi yên, hễ rảnh rỗi là phải trồng chút hoa chút rau, nhưng mà trồng nhiều quá ăn không hết, cả nhà ăn miết đến mặt cũng xanh như rau luôn. Thân Tuấn bèn lén nhổ rồi giả vờ cây tự nhiên chết.
Hơn nữa Thân Tuấn làm rất kín kẽ, lần nào nhổ lên cũng đều phá hỏng bộ rễ rồi trồng xuống lại như cũ, chưa tới hai ngày là cây héo rũ, rồi anh ta lại giả vờ giả vịt nói có lẽ bà ngoại tưới nhiều nước quá.
Thân Tuấn “hừ” một tiếng: “Vậy cậu sẽ kể lại cái bộ dạng chân chó cháu năn nỉ Tiểu Thuật đến nhà bà ngoại chỉ vì cháu lén nói với chị Hai rằng cháu và Tiểu Thuật đã hứa hôn từ bé, sau này hai người sẽ thành đôi với nhau, để chị Hai bỏ cái suy nghĩ làm mai cho Chu Gia Thuật.”
Tuy rằng bọn nhỏ đều còn nhỏ, nhưng mợ Hai của cô phòng ngừa chu đáo, toan tính trong bụng còn nhiều hơn hạt trong trái thanh long, có ý giới thiệu cháu gái nhà mẹ cho Chu Gia Thuật từ sớm.
Lại còn ra vẻ nghiêm túc phân tích rằng: “Tuy rằng thành tích của Hàm Nguyệt không tốt lắm, nhưng Tiểu Thuật bị câm, nhà con không chê nó là tốt lắm rồi. Dù sao thành tích không tốt có thể học bổ túc, nhưng câm chính là khuyết tật không thể chạy chữa được. May mắn là Tiểu Thuật bị câm thứ phát, chứ nếu mà bị bẩm sinh ai biết được là có di truyền hay không!”
Phân tích khuyết điểm xong lại nói đến ưu điểm: “Có điều là do con cảm thấy thằng bé này thông minh, tương lai sáng lạn, hơn nữa chẳng phải bác sĩ nói nó vẫn có khả năng khôi phục sao? Giờ nhân lúc hai đứa còn nhỏ quyết định sớm đi, nếu không chờ sau này nó thành đạt rồi, có vẻ như mình trèo cao.”
Lúc ấy bà ngoại của cô đã nói, hai người còn nhỏ, không hợp.
Nhưng mợ Hai lại lấy một địch cả nhà, xưng hùng xưng bá, bộ dạng kiêu ngạo không để người khác vào mắt.
Bảo Ý vô cùng coi thường mợ Hai, thật ra cô cũng không có ý kiến gì với cô bé kia, trong ấn tượng của cô thì Chúc Hàm Nguyệt là một cô gái xinh xắn hiền lành, nhưng có một người cô ruột như vậy, đúng là bất hạnh.
Đoán chừng mợ Hai của cô sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lần nào Bảo Ý đến nhà cũng đều bị quở trách, lúc thì chê cô không đủ dịu dàng, lúc lại chê cô quá lười biếng, thỉnh thoảng còn châm chọc thành tích lúc cao lúc thấp của cô, cảm thấy bố mẹ cô tâng bốc cô quá lố.
Lần nào Bảo Ý gặp mợ xong về nhà đều phải tung vài quyền với không khí mới có thể xả hết cơn tức trong bụng.
Có điều vì mợ Hai đã cứu mạng bà ngoại và cậu Út, năm đó trong nhà vẫn còn đốt khí than sưởi ấm, đột nhiên nửa đêm nửa hôm lò than bốc cháy, là mợ Hai không màng ánh lửa hừng hực cõng bà ngoại và cậu Út chạy ra khỏi đám cháy, cả ba vừa chạy ra cửa thì căn nhà phát nổ, nếu chậm một bước, có lẽ đã bị nổ ch.ết trong đó rồi.
Cả nhà đều cảm kích, cũng tôn trọng mợ ta.
Cho nên mỗi lần mợ ta mắng Bảo Ý sa sả, cũng chẳng ai nói gì.
Rồi khi mợ Hai đưa ra đề nghị này, Bảo Ý đã không nhịn được mà nói chen ngang: “Không được, trước kia cô Tĩnh và mẹ đã hứa hôn cho hai tụi cháu rồi, đã bàn xong xuôi, không thể đổi ý được đâu.”
Mợ Hai trợn mắt há hốc mồm: “Sao mợ không biết.”
“Chẳng phải là do không có cơ hội nói sao? Có câu thả mồi bắt bóng mà mợ, đâu thể gặp ai cũng bô bô cái miệng được đâu.” Bảo Ý còn giải thích cho mợ hiểu ý nghĩa câu thả mồi bắt bóng, hù cho mợ Hai sửng sốt.
Có điều mợ Hai vẫn không tin, cứ nghĩ Bảo Ý chỉ hù mình.
Bảo Ý đã thề thốt với mợ ta là cuối tuần sẽ dẫn Chu Gia Thuật tới nhà chơi, còn nói thẳng con rể xấu kiểu gì cũng phải ra mắt cha mẹ vợ.
Nhưng rốt cuộc chuyện này xuất phát từ giận dỗi hay là khoe khoang, bản thân Bảo Ý cũng không hiểu rõ lắm.
Thật ra cô cũng có chút mưu đồ riêng, nhưng phần lớn là vì thấy mợ Hai phiền quá, khổ nỗi bà ngoại ở nhà mợ Hai, muốn đến thăm bà ngoại thì không tránh mặt được mợ Hai, cho nên cô quyết định kéo thêm người đến di dời hỏa lực.
Bị cậu Út nói thẳng ra như vậy, Bảo Ý suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng cô vừa ngồi thẳng lưng thì đầu đã đập mạnh lên trần xe, bèn vội vàng đưa tay xoa đỉnh đầu, bởi vì không thể đánh tài xế được nên cô quyết định che tai Chu Gia Thuật lại, mặt đầy đau khổ: Cậu đừng nghe!!
Nhưng cậu vẫn nghe thấy rồi.
Chu Gia Thuật nhìn cô đầy ẩn ý, thuận tiện cảm nhận trọng lượng của cô đè lên người mình, chẳng hiểu tại sao lại nhớ đến cú ngã trong lớp học hồi chiều.
Đúng là muốn lấy mạng cậu mà.
Cậu từ tốn giơ tay chỉnh lại cổ áo cô, thuận tiện vỗ eo cô ẩn ý là: Tránh ra.
Nhưng Bảo Ý không còn tâm trí đâu mà đọc hiểu ý cậu, ngược lại càng dính sát vào cậu hơn, giống như hồi còn nhỏ, mỗi lần đùa giỡn là quên luôn chừng mực, cô hơi quỳ trên đùi cậu, đưa tay bịt tai cậu thuận tiện giải thích: “Mình… Cậu… Mình…”
Chu Gia Thuật: “…”
Cô ngồi sát vào người cậu khiến cậu cảm thấy khó thở, thử đẩy nhẹ cô một chút nhưng chẳng ích gì.
——Đương nhiên cậu cũng không nỡ đẩy mạnh cô.
Cuối cùng Chu Gia Thuật thật sự chịu hết nổi rồi, trực tiếp luồn tay xuống nách xách cô về chỗ ngồi, thuận tiện chỉnh tư thế ngồi thẳng lưng, rồi dùng thủ ngữ ra hiệu: Ngồi yên!
Bảo Ý: “…”
Sao nghiêm túc quá vậy.
Bảo Ý nản lòng, uể oải ỉu xìu nói một câu: “Đúng vậy, là mình nói thế, cậu có phải bạn tốt của mình hay không, phải giúp mình đi chứ!”
Chu Gia Thuật nhìn cô, nghiêm túc đáp lại: Nãy giờ mình đã nói gì đâu?
Ừ, hình như đúng thế thật!
Bảo Ý chớp mắt, xấu hổ… Bắn tim cho cậu.
Chu Gia Thuật lại im lặng, đưa tay xoa huyệt thái dương, đau đầu quá.
Thân Tuấn cười phá lên, rồi âm thầm lắc đầu, trong hai đứa bé này có một đứa không thể nói chuyện vậy mà lại chẳng ảnh hưởng tới việc cả hai đóng hài kịch, từ nhỏ đến lớn chưa từng im lặng lúc nào.
Có điều quan hệ hai bên luôn rất tốt.
Chớp mắt đã về đến nhà, Thân Tuấn dẫn hai người lên lầu, sau đó anh ta đi theo Bảo Ý vào nhà chờ chị gái tan làm, đã lâu rồi hai chị em chưa gặp mặt.
Một tầng hai căn hộ, hai nhà đối diện nhau, Chu Gia Thuật quẹo trái, Lương Bảo Ý rẽ phải, đột nhiên cô quay đầu hét một câu: “Thuật, lát nữa sang nhà mình ăn cơm nhá! Cậu mình nấu cơm.”
Thân Tuấn vỗ nhẹ lên gáy cô một cái: “Cậu tới nhà cháu chơi còn phải nấu cơm cho cháu à!”
Bảo Ý cười ngọt ngào: “Cậu cũng biết cháu nấu cơm dở cỡ nào mà, nếu cậu không ngại ăn cà tím cháy khét và trứng chiên đen thui, thì cháu không ngại bộc lộ tài năng cho cậu xem.”
Thân Tuấn lại đánh cô cái nữa.
Chu Gia Thuật bất lực lắc đầu, khoa tay múa chân nói: “Để mình làm cho!”
“Không được, không cần, không cần đâu, hiếm lắm cậu Út mới đến nhà chơi.”
Sau đó không chờ Chu Gia Thuật dùng thủ ngữ nói tiếp, cô đã phất tay, kéo cậu Út vào nhà.
Thân Tuấn híp mắt: “Vừa rồi Tiểu Thuật nói gì đó?”
Lương Bảo Ý trợn mắt nói dối: “Cậu ấy nói nếu không cứ ra ngoài ăn, cháu thấy dưới lầu cũng chẳng có món gì ngon, sao lại để cậu đến thăm nhà mà còn chẳng được ăn một bữa ngon lành được. Tự mình nấu, cơm no áo ấm, cậu Út, nào, cháu phụ cậu.”
Sau đó cô vội vàng chạy vào phòng ngủ cất cặp.
Năm nay Thân Tuấn hai mươi ba tuổi, cũng chẳng lớn hơn Lương Bảo Ý quá nhiều, cười mắng cô là “nhóc con” sau đó đổi giày, cởi áo khoác, xắn tay áo đi vào trong bếp.
Năm phút sau, Thân Tuấn hét toáng lên: “Lương Bảo Ý, không phải cháu nói phụ cậu à? Chạy đâu mất rồi.”
Bảo Ý tích cực hưởng ứng, sau đó tặng cho cậu một bài hát: “Vậy cháu sẽ hỗ trợ cậu phần nhạc nền nhá, cháu sẽ cổ vũ tinh thần cho cậu, cậu Út cố lên, cậu là số một, cậu là cậu Út tốt nhất trên đời này.”
Thân Tuấn: “Muốn đánh đòn cháu ghê đó.” Nói rồi anh ta không nhịn được nói một câu: “Chẳng biết Chu Gia Thuật chịu đựng cháu thế nào nữa. Xem ra mười tám ban võ nghệ, bản lĩnh toàn thân của cậu nhóc đó là do cháu lừa mà có đúng không?”
Lương Bảo Ý tựa lưng lên cửa bếp, nói nhăng nói cuội nhằm chối tội: “Không, cậu ấy thông minh bẩm sinh, học gì cũng mau.”
Thân Tuấn cười mắng cô: “Nói xàm.”
Trước nay anh ta biết hai đứa nhóc này rất thân thiết, hồi xưa khi Chu Gia Thuật vừa xảy ra chuyện, khung cảnh trong nhà vô cùng bi đát, bố mẹ Chu Gia Thuật còn chẳng dám nói chuyện ở trong nhà, chị gái kể hồi đó nhà họ Chu rất im lặng, hai vợ chồng họ trò chuyện với nhau chỉ dám dùng ánh mắt hoặc dùng tay để thể hiện, chỉ sợ nói nhiều quá sẽ khiến con trai càng tổn thương nặng thêm.
Thật ra Chu Gia Thuật chưa bao giờ nản lòng, chỉ im lặng không muốn bày tỏ, thường xuyên ngồi ngẩn người, giống như một người chớp mắt bỗng mất sạch hứng thú, bởi vì không có cách nào biểu đạt và giao tiếp với người khác khiến cuộc sống của cậu gặp vô số bất tiện.
Họ dẫn cậu đi khắp nơi thăm khám, kết quả chỉ nhận được hai chữ “chờ đợi”, bác sĩ nói thanh quản tổn thương khiến cậu bị câm tạm thời, nhưng dù phẫu thuật thành công mà cậu mãi không hồi phục, xem ra rất có thể dây thần kinh cũng bị tổn thương, nếu đã kiểm tra nhiều lần nhưng vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân thì chỉ còn cách kiểm tra chuyên sâu sâu hơn, nhưng với một đứa bé mà nói đây không phải lựa chọn tốt.
Cuối cùng hai vợ chồng quyết định không làm, chỉ đành chờ đợi, một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng, ban đầu ngày nào họ cũng đều cầu nguyện ngày mai sẽ xuất hiện kỳ tích, nhưng thời gian cứ trôi, dần dà họ đành chấp nhận hiện thực, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng cho việc Chu Gia Thuật sẽ im lặng cả đời.
So với những nguy hiểm mà kiểm tra chuyên sâu mang lại, bị câm nằm trong phạm vi hai vợ chồng chấp nhận được.
Sau đó hai vợ chồng bắt đầu mời giáo viên dạy ngôn ngữ ký hiệu cho cậu, cả hai cũng học cùng, may mắn cậu không bị điếc cho nên không khó học lắm.
Nhưng điều bất ngờ là lần nào Bảo Ý cũng ngồi bên cạnh, lại còn học tập rất nghiêm túc, Bảo Ý và Chu Gia Thuật chơi với nhau từ bé, tuy rằng Bảo Ý khi đó còn nhỏ mà đã biết lo xa, cô sợ sau này Chu Gia Thuật dùng ngôn ngữ ký hiệu trò chuyện với cô nhưng cô lại không hiểu cậu muốn nói gì, rồi cả hai không thể trò chuyện với nhau được.
Lúc đó người lớn chỉ nghĩ con nít sẽ không kiên trì nổi, cô chịu học đã là tốt rồi, không ngờ rằng cô lại là người học nghiêm túc nhất, đôi khi Chu Gia Thuật nói chuyện với bố mẹ, hai người còn phải đoán mò, nhưng Bảo Ý lại có thể hiểu ý cậu ngay.
Thân Tuấn liếc nhìn Bảo Ý, đánh giá cô vài giây, rồi bỗng bật cười: “Cho nên cháu với Chu Gia Thuật hứa hôn từ bé thật ra cũng không tệ, chỉ là hơi thiệt cho Tiểu Thuật thôi.”
Cậu Út cố tình chọc ghẹo cô.
Quả nhiên Bảo Ý không phục, cãi cọ: “Thiệt thòi cho cậu ta chỗ nào chứ? Cháu xinh đẹp tốt bụng như vậy, có đốt đèn lồng đi tìm cũng khó mà tìm ra người thứ hai.”
Cô vẫn chưa phát hiện ra Thân Tuấn đang giăng bẫy mình, đáp lại cậu Út bằng giọng điệu căm phẫn.
Thân Tuấn bĩu môi, nói với người đứng sau lưng cô: “Tiểu Thuật, tránh Lương Bảo Ý xa ra một chút, tự mãn là bệnh hiểm nghèo đấy, coi chừng bị lây.”
Có khi một ngày Chu Gia Thuật sẽ đến nhà cô cả chục lần, nếu lần nào đều phải ấn chuông cửa thì phiền phức quá, cho nên cậu cũng có một cái chìa khóa nhà.
Bảo Ý mở nhạc quá to nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở cửa, lúc này nghe cậu Út nói vậy thì sợ đến hết hồn, quay đầu lại hét toáng lên “Á”.
Cô sợ đến hết hồn, nhảy dựng lên, Chu Gia Thuật lại sợ cô đánh rơi cái loa bèn kéo cô một cái, Bảo Ý nhào vào lòng cậu, nhìn từ góc độ này, Chu Gia Thuật trông cũng đẹp trai đấy chứ.
Bảo Ý hơi ngửa đầu nhìn khuôn mặt cậu, khung cằm tuyệt đẹp, yết hầu hơi nhô lên.
Cậu nuốt nước miếng, yết hầu trượt lên xuống, Bảo Ý bỗng thấy ngứa tay, muốn chạm thử.
Chu Gia Thuật ngoài ngứa ra còn có một cảm giác kỳ lạ, vì thế đưa vươn tay đánh nhẹ tay cô, im lặng nhìn chằm chằm cô.
Qua một lúc lâu, Bảo Ý nói: “Cậu thay đổi rồi.”
Chu Gia Thuật đáp lại cô bằng thủ ngữ: Đúng, sắp biến thành Godzilla hủy diệt địa cầu rồi, thuận tiện ném cậu ra khỏi trái đất để cậu được gặp người ngoài hành tinh hằng mơ ước lúc nhỏ.
Bảo Ý: “… Mình nghi ngờ cậu rảnh quá nên kiếm chuyện châm chọc mình đó.”
Chu Gia Thuật nhướng mày, ý là: Nếu không thì sao?
Lương Bảo Ý hít sâu một hơi, hung hăng đá một cú vào chân cậu, Chu Gia Thuật giơ tay thít chặt cổ của cô, không cho cô cử động.
Trước kia Bảo Ý bị cản trở như thế sẽ dừng ngay, nhưng hôm nay cô lại cố chấp nhất quyết phải đá cậu cho bằng được.
Vì thế hai người quấn lấy nhau, cô đá cậu né.
Chu Gia Thuật kéo mấy lần cũng không khống chế được cô.
Lúc Thân Hủy về thì thấy Lương Bảo Ý đang bóp cổ Chu Gia Thuật đè xuống trên sô pha, ép hỏi cậu gần đây có chuyện gì, tại sao cứ kỳ lạ như vậy.
Chu Gia Thuật đã thay một bộ quần áo mặc nhà thoải mái, lúc này đã sắp bị Lương Bảo Ý vò nhăn nhúm, cổ áo bị cô kéo trễ xuống, lồng ngực phập phồng, mày nhíu chặt, cổ đỏ ửng, trông đến là tội nghiệp.
“Lương Bảo Ý!!” Thân Hủy nhức đầu, hét to.
Bảo Ý bày ra biểu cảm “tạm tha cho cậu” sau đó trèo xuống khỏi sô pha, còn không quên vươn tay chỉnh quần áo lại cho cậu.
“Mẹ.”
Đây là lần đầu tiên Chu Gia Thuật cảm thấy bị câm cũng khá tốt, ít nhất không cần mở miệng giải thích họ đang làm chuyện ngu xuẩn gì.
Cậu cứ cảm thấy mất tự nhiên, cảm giác lạ lùng đó lan tràn khắp cả người.
Vừa quay đầu lại đã thấy Lương Bảo Ý đang tung ta tung tăng ôm cánh tay mẹ khoe mình giành được hạng ba toàn khối.
Cậu im lặng nhìn cô một cái.
Đúng là đồ đầu gỗ.