Lúc chú Chu chạy tới thì Bảo Ý đang chuẩn bị truyền dịch, đúng ra là phải đến phòng truyền dịch của khu cấp cứu, nhưng chú Chu nhận thuốc rồi đưa bọn họ về nhà, về đến nhà thì Chu Uẩn Ninh truyền dịch cho cô, rồi bảo Chu Gia Thuật ngồi cạnh chăm sóc cho cô.
Hai người ngồi ở phòng khách nhà Chu Gia Thuật, Bảo Ý nằm trên sô pha ngủ thiếp đi, còn Chu Gia Thuật ngồi học bài bên cạnh cô.
Tiếng lật sách sột soạt giống như bài hát ru, Bảo Ý cảm thấy cơ thể nóng hừng hực, hơi thở phả ra nóng hổi, mí mắt cay rát, da thịt trên người cứ như bị kim đâm.
Khó chịu quá, không thể nào chịu nổi.
Bảo Ý khổ sở rên rỉ, lúc đầu Chu Gia Thuật còn xoa đầu cô, nhưng một lúc xót quá bèn ngồi xuống bên cạnh cô, lấy túi chườm nước đá đắp lên trán cô rồi lặng lẽ nắm lấy ngón út của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang nói: Mình ở đây.
Rồi Bảo Ý từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ cô thấy hai người tay trong tay, lòng bàn tay cậu hơi thô ráp, rõ ràng cậu là kiểu công tử bột mười ngón tay không dính nước mưa xuân, thế mà bàn tay cậu không mềm mại chút nào, Bảo Ý nắm tay cậu nhìn thật kỹ, nhưng nhìn kiểu gì cũng chẳng tài nào thấy rõ, vì thế cầm tay cậu đưa lên miệng cắn một cái, nghĩ thầm, chắc chắn là đồ giả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT