Nhà Từ Văn Lị ít thành viên, mấy năm trước cha Từ đã qua đời, cô ấy còn một anh trai tên là Từ Văn Tư, có điều hôm nay anh ấy cũng không ở thị trấn, ba cậu cháu Khê Bảo đến không khéo, ngày hôm qua anh ấy đã dẫn vợ con đến thị trấn Hồng Mai rồi.
Ba anh em Vân Dịch Bằng cũng đang làm việc ở thị trấn Hồng Mai.
Cơm trưa do mẹ Từ nấu, bà cụ cố tình nấu riêng cho Khê Bảo với Đông Tử hai chén mì, trong mì còn cho thêm một trái trứng, bên trên rưới vài giọt dầu mè, làm Đông Tử và Khê Bảo thèm tới mức chảy nước miếng.
Hai nhóc con ôm chén mì ăn tới sạch bong kin kít.
Đây là lần đầu tiên Khê Bảo được ăn mì sợi, cô bé không kìm được mà ăn tới mức no căng cả bụng.
Cô bé còn lén nói với Đông Tử: “Mì sợi thơm quá chừng!”
Đông Tử cười hì hì nói: “Đương nhiên rồi, đây là món ngon đó, thôn mình chỉ có mấy thím sắp sinh em bé cần tẩm bổ mới được ăn thôi đó.”
Khê Bảo nửa hiểu nửa không.
Có điều chén mì này đã thu phục được Khê Bảo, không lâu sau cô bé đã học theo Đông Tử gọi bà ngoại ngọt lịm, nghe giọng của bé con làm mẹ Từ hớn hở, một lát sau đã vui vẻ gọi Khê Bảo là cục cưng.
Mẹ Từ vừa nhìn bộ đồ xám xịt trên người Khê Bảo là biết ngay lấy đồ người lớn sửa thành đồ con nít, nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt, bà cụ bèn tự tay “khai đao”, may cho Khê Bảo một bộ đồ.
Trước kia bà cụ từng làm công nhân ở xưởng may thị trấn, dẫm bàn đạp máy may bao nhiêu năm trời, may một bộ đồ với bà cụ mà nói dễ như trở bàn tay.
Ăn cơm trưa xong, Vân Thanh Sam vội vàng bắt xe để kịp lên huyện.
Từ Văn Lị lấy một ít đồ ăn nấu buổi trưa cho vào trong hộp, đưa cho Vân Thanh Sam: “Anh mang chút đồ ăn cho anh chị Hai, rồi dặn họ đừng lo lắng, chuyện tiền thuốc men của A Thần cả nhà cùng tìm cách, tóm lại phải chữa khỏi.”
Lần này Vân Thanh Sam đi Đồng Thành là vì chuyện chữa bệnh cho Vân Dịch Thần.
Trước kia Lâm Trân, vợ của Vân Thanh Bách mang thai A Thần, mùa đông khắc nghiệt, cô ấy vác cái bụng to ra suối giặt quần áo, bất cẩn trượt chân rơi xuống nước, làm cho A Thần phải sinh non, hơn nữa còn bị nhiễm hàn từ mẹ, nên sức khỏe cậu bé luôn yếu ớt, hầu như mùa đông năm nào cũng đổ bệnh một trận.
Thời gian trước trời cứ liên tục mưa không ngớt, A Thần lại đổ bệnh, cơ thể lại yếu ớt, nằm uống thuốc ở bệnh viện thị trấn đã lâu vẫn không thấy khỏe, cả nhà bèn đưa A Thần lên bệnh viện huyện khám xem sao.
Mấy ngày trước ở nhà tới mùa gặt, chỉ đành để một mình chị Hai ở lại huyện chăm sóc A Thần, còn anh Hai Vân Thanh Bách về phụ gặt, đến chiều hôm qua mới lên huyện lại, Vân Thanh Sam tính hôm nay sẽ đi thăm, thuận tiện xử lý chút việc.
Ban đầu anh ấy định để Đông Tử với Khê Bảo ở lại nhà họ Từ một ngày, chờ anh ấy về đón, nhưng khi biết anh ấy lên bệnh viện huyện thăm A Thần, Khê Bảo bỗng trở nên lạ thường, nằng nặc đòi đi theo.
Trước nay Khê Bảo luôn ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay khuyên thế nào cũng một mực đòi đi theo anh ấy, Từ Văn Lị lấy kẹo dỗ cô bé cũng không được, Đông Tử cũng khuyên can mãi, nhưng cô bé cứ bám chặt ống quần Vân Thanh Sam không buông.
Vân Thanh Sam nhớ tới mấy lời hôm qua Dịch Bằng đã nói với mình, ánh mắt hơi lóe lên, rồi anh ấy bế Khê Bảo, nói: “Vậy được, anh A Thần của cháu ở một mình không có ai chơi cùng sẽ buồn lắm, cậu dắt cháu tới chơi với A Thần nhé.”
Từ Văn Lị nhìn Khê Bảo, không khỏi lo lắng, nói: “Khê Bảo còn nhỏ, dẫn con bé tới bệnh viện sẽ không tốt.”
Vân Thanh Sam khẽ nói: “Em yên tâm, anh biết chừng mực.”
Từ Văn Lị cũng không khuyên nữa, Thanh Sam là người thông minh, anh ấy làm gì cũng tự có chừng mực, cô ấy cứ nghe theo Thanh Sam là được.
Để không chậm trễ thời gian, cô ấy bèn kéo Đông Tử cũng đang nài nỉ đòi đi theo cha lên huyện vào nhà.