Ô tô lên huyện lắc lư xóc nảy, suýt nữa đã lắc toàn bộ hành khách trong xe tan thành từng mảnh nhỏ, cũng may thị trấn Đông Dương cách huyện chỉ hai tiếng đi xe, trên đường đi Vân Thanh Sam không dám lơ là chút nào, cứ ôm chặt Khê Bảo trong lòng.

Thời nay ăn trộm trên xe nhiều như rươi, nhưng Vân Thanh Sam không cầm theo nhiều tiền nên không sợ trộm cắp, bây giờ anh ấy chỉ có mỗi mỗi cục vàng Khê Bảo là quý giá mà thôi.

Trên đường đi Khê Bảo rất hưng phấn, trước giờ cô bé chưa từng được ngồi ô tô, đi ô tô thú vị hơn xe trâu rất nhiều.

Nhưng mà người hơi đông, còn có người mang theo cả gà, vịt lên xe, còn có người bị say xe, lúc này là mùa hè, mùi mồ hôi, mùi gà vịt, mùi đồ ăn trộn lẫn vào nhau, làm cho chiếc xe nồng nặc thứ mùi một lời khó nói hết.

Lắc lư trên xe hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đã tới bến xe huyện.

Bệnh viện huyện không xa bến xe lắm, Vân Thanh Sam dắt Khê Bảo đi bộ nửa tiếng đã đến nơi.

Bây giờ đã gần ba giờ chiều, tầng trệt bệnh viện là khu khám bệnh, âm thanh ầm ĩ, lên tầng hai là khu nội trú thì đỡ hơn một chút, có không ít người đang nằm nghỉ nên có vẻ im lặng hơn nhiều.

Vân Thanh Sam mới vừa đi lên, đã nhìn thấy có một hình bóng quen thuộc đang ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, trên ghế dài hay dưới sàn nhà đều có đầy người nằm.

“Chị Hai.” Anh ấy khẽ gọi một tiếng, vừa đến gần đã nhìn thấy dưới sàn nhà có trải một lớp chăn, anh Hai đang cuộn tròn người nằm trên sàn.

Trên chiếc ghế dài bên cạnh là Vân Dịch Thần đang nằm nghỉ, khuôn mặt cậu bé tái nhợt, đôi môi trắng bệch không một chút máu.

Lâm Trân hé mắt nhìn thử, khuôn mặt tiều tụy lập tức trở nên niềm nở: “Thanh Sam à, sao em lại tới đây? Ở nhà còn bao nhiêu việc tới đây làm chi?”

“Tranh thủ đến đây một chuyến, chị dâu đừng lo, sức khỏe Tiểu Thần sao rồi?” Anh ấy nhìn thoáng qua Vân Dịch Thần đang nằm trên ghế, đau lòng hỏi han: “Không có giường nằm sao?”

Lâm Trân gật đầu: “Đúng vậy, mỗi ngày người ra vào viện tấp nập, giường nằm đã hết từ sớm.”

Cô ấy thở dài thườn thượt, thật ra là vì bọn họ không có tiền, không có quan hệ, có chỗ nằm đã là không tệ rồi, cứ nhìn cả cái hành lang này là biết, không chỉ có một mình nhà họ như thế.

Vân Thanh Sam không nói thêm gì, chỉ lấy đồ ăn mà Từ Văn Lị dặn anh ấy mang theo ra: “Đều là đồ nấu lúc trưa, anh chị ăn lót dạ.”

Lâm Trân nhanh nhẹn dọn dẹp đồ đạc, lúc này mới thấy một cô bé cứ mãi nhìn chằm chằm vào Vân Dịch Thần.

“Đây là Khê Bảo đúng không?” Cô ấy đã nghe chồng kể chuyện em Bốn ly hôn.

Hầy, gần đây nhà cửa xảy ra vô số chuyện.

Khê Bảo nhìn thoáng qua Lâm Trân, chào hỏi: “Cháu chào mợ Hai.”

Lâm Trân đáp lời cô bé, giọng nói không mấy nhiệt tình, cô ấy đã bị căn bệnh của con Út tra tấn đến mức kiệt quệ về thể xác và tinh thần, Lâm Trân quay đầu nói với Vân Thanh Sam: “Sao em dắt con bé đến đây, bệnh viện chẳng phải chỗ tốt lành gì, đường xá đi lại còn xóc nảy nữa… Hầy!”

“Con bé ở nhà họ Dương mấy năm trời, thế mà chưa từng được lên thị trấn lần nào, lần này là do em sơ sót.” Vân Thanh Sam không giải thích mà sảng khoái nhận sai.

Dù sao cũng là em chồng mình, hơn nữa cô ấy cũng biết đứa em chồng này cực kỳ thông minh và có chính kiến, nên cũng không nhiều lời nữa, quay đầu lại gọi Vân Thanh Bách, rồi nói: “Hôm qua anh ấy trông A Thần cả đêm, tới hừng sáng mới chợp mắt một lúc, ăn cơm xong lại lăn ra ngủ ngay, giờ vẫn chưa dậy nổi.”

Nghe tiếng nói chuyện của Vân Thanh Sam với Lâm Trân, Vân Dịch Thần đã thức dậy, cậu bé vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt chán nản của Khê Bảo kề sát vào mặt mình.

Vân Dịch Thần sợ tới mức tim đập thình thịch, suýt nữa đã hét toáng lên, cổ họng cậu bé bỗng ngứa rát, lại bắt đầu ho khù khụ, khuôn mặt tái nhợt vì cố sức ho khan mà hơi đỏ lên, khiến sắc mặt cậu bé trông tốt hơn một chút.

Khê Bảo vội bật dậy, vươn bàn tay nhỏ mềm mại vỗ lưng cậu bé: “Anh ngoan, Khê Bảo vỗ lưng sẽ khỏi thôi.”

Có lẽ là do tác dụng tâm lý, không ngờ Vân Dịch Thần cảm thấy lồng ngực nặng trình trịch bỗng thoải mái hơn nhiều, một lúc sau đã ngừng ho khan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play