Cậu bé hơi ngẩng đâu, tò mò nhìn thoáng qua cô em gái này.
Em gái nhỏ xíu, đôi mắt to tròn, tròng mắt đen lay láy, xinh đẹp như mấy viên bi đen nhánh mà đám con nít trong thôn thích chơi.
Lông mi cũng rất dài, giống như cái bàn chải nhỏ, trông vô cùng đáng yêu.
Lúc này, Khê Bảo ngẩng đầu khẽ cười với cậu bé.
Vân Dịch Thần vội vàng nghiêng đầu sang hướng khác, ánh mắt né tránh, khuôn mặt cậu bé ửng đỏ.
Không xong rồi, nhìn lén bị phát hiện.
Diện mạo người nhà họ Vân đều rất ưa nhìn, mấy đứa con trai nhà họ Vân ai cũng mày rậm mắt to, khuôn mặt đoan chính.
Vân Dịch Thần còn tuấn tú hơn các anh trai nhiều, bởi vì bị bệnh tật dày vò quanh năm suốt tháng làm cậu bé không hoạt bát như đám con nít ở thôn, tính tình hơi hướng nội, không thích nói chuyện.
“Tiểu Thần dậy rồi à.” Vân Thanh Sam đi tới, Lâm Trân nhường chỗ cho anh ấy, còn bản thân mang cơm đi hâm nóng, trưa nay Thanh Bách ăn ít, cô ấy lo chồng đói bụng.
Lúc Vân Dịch Thần thấy Vân Thanh Sam, nét mặt không nén được mừng rỡ: “Chú Ba.”
Vân Thanh Sam xoa đầu cậu bé, chỉ vào Khê Bảo nói: “Đây là em gái Khê Bảo nhà cô Bốn cháu, em ấy nằng nặc vòi chú dẫn đến thăm cháu đấy.”
Nụ cười trên mặt Vân Dịch Thần càng rạng rỡ hơn: “Cảm ơn Khê Bảo đến thăm anh nhé.”
Khê Bảo nghiêng đầu: “Vậy anh Bốn có thể khỏe lên thật nhanh, sau đó chơi cùng Khê Bảo được không? Em với mấy anh lên núi hái được nhiều sim lắm, chờ anh về, Khê Bảo chia cho anh Bốn ăn cùng chịu không?”
Tim Vân Dịch Thần như được rót nước ấm, không nhịn được học theo động tác của Vân Thanh Sam, xoa đầu Khê Bảo.
Tóc cô bé hoe vàng, nhưng lại rất mềm mại, xoa rất đã tay.
“Được, chờ anh Bốn hết bệnh rồi sẽ dắt Khê Bảo lên núi hái trái cây.”
Lúc Vân Thanh Bách thức dậy, hai đứa bé đã bắt đầu thân thiết, nói nói cười cười.
Khê Bảo bớt thời gian chào hỏi với cậu Hai, sau đó cô bé móc trong túi nhỏ của mình ra vô số đồ thú vị chia cho Vân Dịch Thần, còn chủ động kể cho cậu bé nghe về chuyện mình với Đông Tử lên núi hái rau dại, bắt cá ở suối.
Cô bé nghe Đông Tử kể đi kể lại hoài, thuộc nằm lòng, có thể kể lại sinh động như thật.
Vân Dịch Thần nghe vậy ngạc nhiên lắm, ồ lên liên tục.
“Em lợi hại quá chừng luôn đó Khê Bảo, chờ anh về thôn em cũng dạy anh bắt cá nha?”
Khê Bảo vô cùng vui mừng, liên tục gật đầu.
Vân Thanh Bách nhìn thấy Vân Dịch Thần hoạt bát hơn bình thường nhiều, sắc mặt cũng ửng hồng, mây mù trong lòng đã tan bớt.
“Anh Hai, tình hình Tiểu Thần sao rồi?” Ai mà ngờ được đang giữa hè, chỉ mắc một trận mưa mà lại làm Tiểu Thần đổ bệnh nặng đến mức này, sốt tới mức hôn mê.
“Đã hết sốt rồi, có điều bác sĩ nói bệnh của thằng bé có thể tái phái, cần phải nằm viện quan sát vài ngày nữa…” Nét mặt Vân Thanh Bách phiếm chút khó xử.
Ở huyện chi phí quá đắt đỏ, mấy năm nay để khám bệnh cho A Thần mà hai vợ chồng họ chẳng tích cóp được bao nhiêu tiền, đến cả vợ chồng anh Cả, vợ chồng em Ba, em Năm cũng giúp đỡ rất nhiều.
Nhưng mà bệnh của A Thần cứ như cái động không đáy, không biết khi nào mới hỏi hẳn.
Nhưng nếu bắt hai vợ chồng họ trơ mắt nhìn A Thần bị bệnh tật tra tấn, họ không nỡ.
Cho nên bây giờ anh ấy mới khó xử như vậy.
A Thần phải khám bệnh, nhưng vợ chồng họ lại không có tiền.
Vân Thanh Sam vỗ bả vai anh Hai nha mình, giờ khắc này, tấm lưng rộng lớn của anh Hai đã bị tiền thuốc men nặng nề đè cong.
“Chuyện tiền nong cả nhà cùng nghĩ cách, chuyện chữa bệnh cho Tiểu Thần không thể qua loa được.”
Khóe mắt Vân Thanh Bách đỏ hoe, anh ấy muốn nói gì đó, nhưng ngập ngừng một hồi rồi lại không biết nên nói gì.
“Anh Hai à, mình là anh em, Tiểu Thần cũng là cháu em!” Vân Thanh Sam cười nói.
Sau đó Vân Thanh Sam khẽ nói gì đó, hai anh em họ bèn đi ra xa nói chuyện.