Khê Bảo nghe thấy hai người nói chuyện, cô bé ngoái đầu nhìn thoáng qua, nhỏ giọng hỏi: “Anh Bốn ơi, cậu Hai không có tiền khám bệnh cho anh sao?”

Nét mặt Vân Dịch Thần khựng lại, cậu bé cụp mắt: “Bệnh của anh mãi không khỏi, đã tốn rất nhiều, rất nhiều tiền rồi.”

Cậu bé thấy cha mẹ vất vả như thế, phải bôn ba khắp nơi để có tiền chữa trị cho mình, trong lòng Vân Dịch Thần rất khó chịu.

Lần trước cậu bé sốt cao không hạ, trong lúc mê mang nghe thấy mẹ ngồi khóc bên cạnh.

Cậu bé rất muốn nói, thôi thì không chữa nữa.

Nhưng cậu bé lại không có can đảm nói ra.

Không chữa, có thể sẽ chết.

Nhưng cậu bé cũng rất muốn được sống, muốn theo các anh lên núi hái rau, ra sông bắt cá, được ra ruộng phụ việc cho ông bà cha mẹ.

Cậu bé cũng muốn quay lại trường học, đi học rất là thú vị.

Học kỳ một, tuy rằng cậu bé hay bị ốm phải xin nghỉ học liên tục, nhưng cậu bé chưa từng bỏ bê chuyện học hành, cuối kỳ còn đứng hạng nhất cả lớp.

Trong khoảng thời gian này, cậu bé đã đọc hết kiến thức trong sách lớp hai của anh Ba.

Vân Dịch Thần nghĩ vậy, nước mắt không kìm được rơi tí tách: “Anh muốn về nhà.”

Khê Bảo cũng ầng ậng nước mắt, nhưng cô bé lại vội vàng an ủi anh: “Anh Bốn đừng khóc, anh khóc em cũng muốn khóc theo.”

Chỉ một lúc sau Lâm Trân đi hâm cơm đã về, Vân Dịch Thần nhanh tay lau nước mắt, khẽ nói với Khê Bảo: “Khê Bảo đừng nói với mẹ anh nhé, mẹ anh sẽ đau lòng.”

Khê Bảo gật đầu.

Sau khi Lâm Trân quay lại thì Vân Thanh Sam ngồi thêm một lúc nữa thì chuẩn bị đi công việc, anh ấy dặn Khê Bảo ở bệnh viện chờ một lúc, lát nữa anh ấy sẽ quay lại bệnh viện đón cô bé.

Nhưng cô bé nhất quyết không nghe, dùng đôi mắt to tròn đầy tội nghiệp nhìn chằm chằm Vân Thanh Sam, sợ cậu Ba sẽ bỏ cô bé lại.

Vẻ mặt Lâm Trân khá ngạc nhiên: “Không ngờ Khê Bảo lại thân thiết với cậu Ba như vậy.”

Vân Thanh Sam nghe xong không nhịn được mà bật cười: “Hôm nay là ngày con bé dính em nhất đó.”

Có điều hôm nay anh ấy lên huyện không chỉ để thăm Vân Dịch Thần mà còn có chuyện khác cần làm.

Anh ấy bế Khê Bảo lên, định đi bên ngoài khuyên nhủ cô bé, anh ấy biết Khê Bảo là bé ngoan nghe lời, chỉ là không hiểu tại sao hôm nay cô bé cứ dính lấy anh ấy miết.

Nào ngờ anh ấy còn chưa kịp nói gì, Khê Bảo đã móc một thứ gì đó từ túi áo trong của cô bé ra, khẽ hỏi: “Cậu Ba ơi, cái này có thể bán được không?”

Trước kia cô bé nhìn thấy bà Vương nhà trưởng thôn Thủy Dương cũng có một cái hoa tai màu vàng rực rỡ như vậy, bé tí xíu mà lấp lánh lắm, Ngưu Oa nói cái hoa tai của bà Vương làm từ vàng, rất mắc tiền.

Cô bé nhặt được cái này, cũng có màu vàng, nhưng không giống cái của bà nội Vương lắm, không biết có phải vàng mà Ngưu Oa nói không.

Vân Thanh Sam nhìn món trang sức vàng lấp lánh trong tay Khê Bảo, nét mặt trở nên ngạc nhiên: “Cháu lấy thứ này ở đâu ra?”

Khê Bảo thật thà nói: “Cháu nhặt được ở trên núi.” Ngày hôm qua cô bé theo các anh lên núi hái sim, rồi nhặt được trong bụi cỏ.

Có điều cô bé không hé răng với ai.

Vân Thanh Sam nhận lấy nhìn thật kỹ, phát hiện món trang sức màu vàng này rất nặng, hoa văn khắc bên trên mới lạ độc đáo, công nghệ chế tác vô cùng lợi hại, không giống kiểu dáng ở chỗ bọn họ có thể làm ra được.

Còn nếu nói cái này là do người trong thôn đánh rơi, anh ấy thấy không khả thi.

“Có thể bán, nhưng tại sao Khê Bảo lại muốn bán nó?”

Khê Bảo bỗng ngẩng đầu, đôi mắt tron xoe của cô bé sáng rực rỡ: “Cháu muốn chữa bệnh cho anh Bốn.”

Anh Bốn nhớ nhà rồi.

Vân Thanh Sam im lặng một hồi lâu, mới xoa đầu Khê Bảo: “Được, vậy thì bán.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play