Có điều, vì được ăn thịt, nó đành cố cắn răng chơi với con nhỏ đó một lúc vậy. Tam Ni nghĩ thầm trong đầu, sau đó nó cầm cái chén ở nhà theo, Vương Thu Cúc thả nửa cái bánh bao vào chén, bảo nó mang sang cho Khê Bảo ăn.
Có qua có lại, lát nữa chắc chắn người nhà họ Vân sẽ cho con bé thịt thỏ, chứ sao để Tam Ni đi tay không về cho được.
Tam Ni cũng nghĩ như vậy, có điều mới đi được nửa đường nó đã xé nửa miếng bánh bao nhét vào miệng, sau đó mới đi tới trước cửa nhà họ Vân.
Cửa cổng nhà họ Vân đóng kín, nó mặt dày gõ cửa: “Khê Bảo, Khê Bảo mở cửa đi, chị mang bánh bao ngon sang cho em này.”
Chà, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, sao Tam Ni lại mang bánh bao cho Khê Bảo?
Lưu Xuân Phương ngửi mùi thịt thỏ thơm lựng trong không khí, lập tức đoán ra được ngay.
Đoán chừng bà Lâm với Vương Thu Cúc mặt dày không biết xấu hổ kia thèm thuồng thịt thỏ nhà bà, cho con nít tới ăn xin thì có.
Sao mà da mặt dày dữ vậy chứ!
Lâm Trân cũng nghĩ ngay đến chuyện này, cô ấy không phải người cả nể như Lưu Xuân Phương, lập tức cất cao giọng đáp lại: “Tam Ni à, Khê Bảo nhà thím ăn cơm no rồi, cháu cầm bánh bao về nhà ăn đi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT