Trần Bảo Âm cười gật đầu: "Vâng. Tấu ấy là người xấu." Tôn Ngũ Nương có ấm ức hay không, không quan trọng, trong lòng Trần Bảo Âm, Đỗ Kim Hoa không thể chịu ấm ức: "Nhưng nương hứa với con mắng thì mắng nhưng sẽ không giận, tẩu ấy không đáng."
Dừng một chút, nàng ôm lấy tay Đỗ Kim Hoa: "Không ai đáng để nương giận cả."
Ôi! Đỗ Kim Hoa vừa rồi vẫn còn tức giận, buồn bã. Mọi người trong nhà đều có tâm tư, bà đã nản lòng thoái chí. Nhưng lúc này, được nữ nhi nhỏ ôm vào lòng, tất cả những điều không vui đều tan biến!
Trong lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Đôi mắt bà lại nóng lên, lần này là vì hạnh phúc: "Bảo Nha, nếu con luôn ở bên nương thì tốt biết mấy."
Nữ nhi của bà đó! Nữ nhi tâm can bảo bối của bà đó! Người trong nhà cộng lại cùng không bằng Bảo Nha!
Nghĩ đến đây, Đỗ Kim Hoa muốn khóc.
Đôi mắt của Trần Bảo Âm cũng cay cay, nàng chớp mắt mấy cái, lại cười lên: "Con đã về bện cạnh nương mà! Đây chính là duyên phận, con sớm tối đều muốn ở bên cạnh nương."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play