"Nương, ngân phiếu này." Khi chỉ còn lại Đỗ Kim Hoa, nàng đưa cho bà xem một xấp tiền giấy: "Tám trăm lượng đấy!"
Bây giờ chuyện này đã xong, đương nhiên phải nói cho Đỗ Kim Hoa một tiếng rồi. Trần Bảo Âm đếm từng tờ ngân phiếu một, cười khúc khích và hỏi Đỗ Kim Hoa rằng: "Nhiều bạc như vậy, con nên tiêu như thế nào đây?"
Đỗ Kim Hoa ôm ngực, không thể nói nên lời. Hai mắt nhìn chằm chằm xấp ngân phiếu kia, bà chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng cả lên.
Ông trời ơi, bao nhiêu, bao nhiêu đây?
"Còn không đến một năm." Khóe môi Đỗ Kim Hoa run rẩy: "Triệu gia dễ dàng thừa nhận như vậy sao?"
Sao lại thừa nhận chứ? Đỗ Kim Hoa thậm chí còn chẳng dám nghĩ rằng Triệu gia sẽ thành thật thừa nhận điều đó. Cho dù là trăm mẫu ruộng hay là tám trăm lượng bạc, đây đều là tài phú mà người ta thậm chí không dám mơ tưởng đến! Đỗ Kim Hoa cho rằng bọn họ sẽ quỵt nợ, tìm mọi cách để không trả. Ai mà ngờ rằng họ không những không quỵt nợ mà còn trả trước nữa chứ?
"Cho còn không tốt sao?" Trần Bảo Âm cười nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play