Trong phòng bếp, Lan Lan chạy đến bên bếp củi, đưa chiếc kẹo đường mạch nha đang nắm chặt trong tay ra, nhẹ giọng nói: "Nương, ăn kẹo."
Tiền Bích Hà nhìn một chút, sau đó lui ra ngoài: "Tự mình ăn đi."
Lan Lan có chút thất vọng, nàng nhét viên kẹo vào miệng, vị ngọt ngào lướt trên đầu lưỡi, miệng ngọt ngào nhưng trong lòng lại thấy chua xót.
Giá như nàng là nam tử thì tốt biết mấy. Nàng có thể học chữ, về sau cũng có thể tham gia thi lấy công danh, làm đại quan. Nương muốn ăn thịt sẽ ăn thịt, muốn ăn kẹo sẽ ăn kẹo.
Bữa ăn sẵn sàng, một nồi bắp cải được hầm, mỗi người có một chiếc bánh ngô. Bỗng nhiên mỗi bữa chỉ ăn nửa cái, trong nhà ai nấy khổ sở lắm.
Đồ ăn của Trần Bảo Âm là bánh mì, mà Đỗ Kim Hoa đã mua từ trên trấn, chỉ cho mình nàng ăn.
"Ta nói lời này, miệng ai cũng có thể thiệt thòi, nhưng miệng Bảo Nha lại không thể thiệt thòi!" Đỗ Kim Hoa thẳng thắn giải thích sự bất công này: "Ai không vừa mắt, đứng lên, để hắn dạy Kim Lai biết chữ!"
Mọi người có thể nói cái gì? Cái gì cũng không thể nói.
"Bảo Nha thật sự là tốt số." Tôn Ngũ Nương cười nói,"Lúc trước chưa bao giờ chịu khổ, đến nhà chúng ta cũng không chịu khổ chút nào."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT