Mặt trời treo cao giữa đỉnh trời, đúng lúc chính ngọ. Danh sĩ, quan khách từ khắp nơi ùn ùn kéo đến phúng viếng, đông đúc như nước chảy. Trong nội đường Quý gia, linh cữu được đặt trang trọng giữa chính đường.
Quý Minh Lãng vận đồ tang trắng, dù hai vai gầy guộc nhưng thân hình cao lớn, ngũ quan góc cạnh, thoáng toát lên khí chất phi phàm của thời tuổi trẻ.
Ông đứng trước linh cữu mẫu thân, thỉnh thoảng ánh lên nét đau buồn trên gương mặt.
Hôm nay chính là ngày chôn cất Quý lão thái thái, mẫu thân của Quý Minh Lãng.
Những người đến viếng, không khỏi thở dài cảm thán, rồi lên tiếng an ủi:
“Quý đại nhân, xin hãy nén bi thương mà thuận theo biến cố.”
Quý Minh Lãng gượng gạo đáp lại vài câu xã giao, ánh mắt lướt qua khắp bốn phía, không rõ vì sao lại nhíu mày. Ông ra hiệu cho một gã sai vặt đến gần, ghé tai nói vài lời.
Bên ngoài, một cỗ xe ngựa dừng lại trước cổng lớn Quý phủ.
Bảng hiệu bằng gỗ nam màu đen khảm chỉ vàng được treo cao trên cổng, khắc hoa văn tinh xảo, phía trên đề hai chữ to dát vàng: “Quý phủ”.
Trước cổng, đám nha hoàn và gã sai vặt phụ trách tiếp khách cúi chào cung kính khi thấy khách đến. Họ nhanh chóng sắp xếp hành lý và dẫn đường cho khách.
Phù Nguyệt từ trong xe ngựa bước xuống. Vạt áo nàng hơi động, tà váy lụa mỏng khẽ rũ xuống.
Vì tình huống tang lễ đặc biệt, nàng chỉ cài một cây trâm ngọc đơn giản trên đầu, không đeo thêm trang sức. Gương mặt nhỏ nhắn thanh nhã, không trang điểm phấn son.
Hàng mi nàng nhẹ tựa khói mờ, đôi mắt trong như nước hồ sâu.
Dù diện mạo đoan trang, thanh tú, nhưng trên người nàng lại toát ra một vẻ yêu mị khó tả. Mái tóc đen óng xõa dài qua eo, hơi mang nét phóng khoáng, hoàn toàn khác biệt với dung mạo thanh thuần của nữ chính Phù Viện trong sách.
Không nấn ná lâu, nàng vén rèm xe, lộ ra bàn tay trắng nõn nà. Tựa như sen ngọc hé nở, nàng bước xuống ghế, đi theo sau tỷ tỷ Phù Viện vào phủ.
Phù gia từng được Quý lão thái thái ban ân. Phù Chính Lâm, phụ thân của nàng, là người trọng tình nghĩa, việc đến phúng viếng là lẽ đương nhiên, tránh bị người đời dị nghị.
Ban đầu, Phù Chính Lâm định đi một mình, nhưng Quý phu nhân đã gửi thư mời, bày tỏ mong muốn gặp lại hai tỷ muội nhà họ Phù sau nhiều năm xa cách. Vì thế, ông dẫn cả hai nữ nhi đến.
Dọc theo hành lang dài quanh co, những cột cao đỏ sẫm treo đầy câu đối tang lễ.
Quý phủ là đại gia tộc, trong nhà có ba thế hệ đều làm quan. Tổ tiên từng được Hoàng thượng coi trọng, phủ đệ đương nhiên không giống nhà thường dân.
Ánh mặt trời rọi qua bức tường cao, soi xuống những hòn non bộ, dòng nước chảy róc rách và cảnh trí lộng lẫy của phủ đệ.
Tuy nhiên, Phù Nguyệt không mấy để tâm.
Ở hiện đại, nàng đã từng đến tham quan Tử Cấm Thành và nhiều kiến trúc tương tự, nên cảm giác choáng ngợp không còn nữa.
Trước khi xuyên vào sách, theo lời giới thiệu của một người bạn thân, nàng đã thức trắng một đêm để đọc hết cuốn tiểu thuyết 《Phù Viện Ký 》này.
Chỉ cần nghe tên đã biết nữ chính là Phù Viện. Toàn bộ cốt truyện xoay quanh chuyện tình giữa nàng và nam chính, xen lẫn những đoạn ngược tâm của nam phụ.
Nam phụ ấy chính là người mang khí chất thanh tao, như ngọc không tì vết, nhưng lại mắc bệnh khó chữa – con trai nhà họ Quý, Quý Ngọc Trạch.
Cũng chính là mục tiêu mà Phù Nguyệt cần công lược.
Chỉ khi khiến hắn yêu nàng hoặc cam tâm tình nguyện cưới nàng, nàng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ và trở lại hiện đại.
Dù vậy, từ mặt chữ mà xét, nàng cảm thấy giữa Quý Ngọc Trạch và mình chẳng có điểm gì liên quan.
Trong nguyên tác vốn không có nhân vật nào tên là Phù Nguyệt. Đây là nhân vật mà hệ thống tự tạo ra, nhằm có một thân phận hợp lý để lồng ghép nàng vào câu chuyện – muội muội của nữ chính Phù Viện.
Hiện tại, điều khiến nàng đau đầu là làm sao để tiếp cận Quý Ngọc Trạch.
Vừa nghĩ đến, nàng không khỏi xoa nhẹ huyệt thái dương.
Phù Viện ngỡ nàng không quen với không khí tang lễ, tuy muốn hỏi thăm nhưng ngại nơi này là Quý phủ, đành dịu dàng nói:
“Nguyệt Nương, muội thấy không khỏe sao?”
Nàng lắc đầu: “Không có gì.”
Đột nhiên, một thanh niên vận đồ tang xuất hiện trong tầm mắt của hai tỷ muội.
Bước chân chậm rãi, giày trắng không vấy bẩn. Vạt áo phấp phới theo mỗi nhịp di chuyển, phát ra những âm thanh khe khẽ.
Theo bản năng, Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn.
Người thanh niên có gương mặt tinh xảo, làn da trắng gần như trong suốt. Khí chất thanh nhã, tựa như hạc giữa trời, nhưng lại ẩn chứa một nét lạnh lùng khó gần.
Làn môi mỏng tự nhiên ửng hồng, khiến dung mạo vốn hoàn mỹ càng thêm một nét tươi sáng.
Bên hông chàng đeo một ngọc bội khắc hình hoa sen. Từng cánh hoa, từng nhánh lá đều sống động như thật, lộng lẫy nhưng không hề phô trương.
Ánh mắt của Phù Nguyệt dừng lại thoáng chốc ở ngọc bội đó.
Ánh mặt trời chiếu xuống, chàng hơi nheo mắt. Vô tình, ánh mắt chàng và nàng chạm nhau.
Không có chút ngập ngừng, chàng điềm nhiên dời ánh mắt, tiếp tục nhìn người khác. Đối với Phù Chính Lâm, chàng chắp tay hành lễ, sau đó không dừng bước mà đi thẳng vào chính đường.
Đúng lúc ấy, trong đầu Phù Nguyệt vang lên âm thanh nhắc nhở từ hệ thống:
【Mục tiêu cần công lược là Quý Ngọc Trạch đã xuất hiện. Ký chủ, hãy chuẩn bị sẵn sàng.】
*
Sau khi phân phó cho người trong phủ phải hết sức chu đáo tiếp đãi khách nhân, Quý Minh Lãng dẫn Quý Ngọc Trạch vào hậu viện, rồi ra hiệu cho Tiểu Tần khép cửa thư phòng lại.
Ông chỉnh lại vạt áo, ngồi xuống ghế, nhấc chén trà nhấp một ngụm, ánh mắt trầm tĩnh nhìn con trai.
Quý Ngọc Trạch dáng đứng thẳng tắp, giọng nói ôn hòa, tốc độ chậm rãi:
“Phụ thân, chẳng hay có chuyện gì cần chỉ dạy?”
Quý Minh Lãng đặt chén trà xuống, vuốt chòm râu bạc, ánh mắt sắc bén nhìn chàng:
“Trầm Chi, hôm nay là ngày gì, con biết chứ?”
“Trầm Chi” là tự của Quý Ngọc Trạch, mang ý nghĩa vững vàng, ổn trọng, ứng phó sự đời một cách thản nhiên.
Là người luôn theo sát bên cạnh Quý Ngọc Trạch, Tiểu Tần cảm nhận được không khí không ổn, không dám chậm trễ, liền nhanh nhẹn dùng thủ thế truyền đạt ý của lão gia:
“Vâng.”
Quý Ngọc Trạch nhìn nét mặt nghiêm nghị của cha mình, thần sắc vẫn điềm nhiên.
Tiểu Tần căng thẳng, đành mạo hiểm lên tiếng:
“Nghe nói tụng kinh sao chép là để siêu độ cho người mất, nhưng lang quân đang niệm kinh nên nhất thời lầm canh giờ khiến lão gia biết chuyện.”
Quý gia chỉ có một người nhi tử duy nhất là Quý Ngọc Trạch.
Hai mươi mốt năm trước, khi biết phu nhân sinh được nhi tử, Quý Minh Lãng âm thầm thề rằng nhất định phải bồi dưỡng chàng thành tài để giữ gìn vinh quang dòng tộc.
Thế nhưng vào năm Quý Ngọc Trạch sáu tuổi, do sự lơ là của người hầu trong phủ, chàng bị sốt cao suốt một đêm. Khi phát hiện ra thì đã muộn, thầy thuốc chẩn đoán đó là ôn bệnh, dẫn đến việc tổn thương thính giác.
Dẫu vậy, nhờ vào tư chất thông minh, cùng năng lực xuất chúng trong nhiều mặt khác, Quý Ngọc Trạch phần nào bù đắp được tiếc nuối trong lòng phụ thân.
Tuy nhiên, khi không thấy Quý Ngọc Trạch xuất hiện ở chính đường trong ngày tang lễ tổ mẫu, Quý Minh Lãng không khỏi nổi giận.
Trong lòng ông, việc không để Quý Ngọc Trạch ra ngoài tiếp khách phúng viếng đã là một chuyện. Nhưng thân là cháu đích tôn, hắn không tự mình chủ động ra gặp mặt lại là một chuyện khác.
Tổ mẫu vừa khuất bóng, vậy mà cháu đích tôn không hề có chút biểu hiện đau buồn.
Nam nhi không rơi nước mắt cũng là chuyện thường tình, nhưng không có nước mắt không đồng nghĩa với việc không có chút cảm xúc nào. Đằng này Quý Ngọc Trạch thậm chí không bộc lộ chút đau thương.
Đây là điều không thể chấp nhận.
Thật ra mà nói, Quý Ngọc Trạch đối nhân xử thế rất khéo léo, không để ai tìm ra được khuyết điểm, khiến phần lớn hạ nhân đều hết lời khen ngợi.
Điều này, dĩ nhiên Quý Minh Lãng cũng cảm thấy hài lòng.
Nghe Tiểu Tần giải thích xong, cơn giận trong lòng ông dần nguôi, giống như ngọn lửa bị nước dập tắt. Ngữ khí ông cũng trở nên hòa hoãn:
“Thì ra là vậy. Thôi được, con cứ tiếp tục ở lại tụng kinh, việc tiếp khách bên ngoài cứ để người khác lo liệu.”
Nghe vậy, Tiểu Tần vốn bị mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo, như trút được gánh nặng, tiếp tục dùng thủ thế truyền đạt ý của lão gia.
Không để Quý Ngọc Trạch ra ngoài tiếp khách cũng là vì lý do chàng không nghe được, điều này thực sự bất tiện.
Làm chuyện gì trước mặt đông người mà phải để Tiểu Tần thuật lại từng lời thì quả thực không ổn. Quý Minh Lãng cũng chưa sẵn sàng để kinh thành biết rõ tình trạng của nhi tử mình.
Tụng kinh chỉ là một phần lý do. Còn việc thất thông từ năm sáu tuổi đã để lại một nỗi ám ảnh sâu sắc trong lòng ông.
Tiểu Tần vừa làm xong thủ thế, ánh mắt Quý Ngọc Trạch vẫn không thay đổi, chàng khẽ cúi đầu đáp:
“Dạ.”
*
Ra khỏi thư phòng, khi đi qua sân, Quý Ngọc Trạch đột nhiên dừng bước, ánh mắt dừng lại trên một cây quỳnh hoa, thần sắc thoáng ngẩn ngơ. Một con sâu nhỏ bất ngờ rơi xuống, thuận theo cành lá đáp xuống lòng bàn tay chàng.
Chàng khẽ nâng tay, đỡ lấy con sâu, rồi nhẹ giọng nói:
“Tiểu Tần, ngươi đi trước, ta sẽ đến Phật đường sau.”
Tiểu Tần chần chừ một lúc, lo lắng rằng chàng hành động một mình sẽ gặp bất tiện:
“Lang quân, việc này…” Dẫu vậy, vẫn gật đầu đáp: “Dạ.”
Con sâu nhỏ bò qua lòng bàn tay chàng, cuống quít muốn chạy trốn.
Ngón trỏ và ngón cái của Quý Ngọc Trạch nhẹ nhàng vê lấy con sâu, động tác ôn nhu, nhưng ánh mắt chàng vẫn nhàn nhạt. Con sâu run rẩy, thân thể bé nhỏ không ngừng giãy giụa.
Bất chợt, một góc váy trắng xuất hiện trong tầm mắt, ánh sáng phản chiếu nơi hàng mi dài khiến đôi mắt hắn thoáng thay đổi thần sắc, chàng từ từ buông tay.
Con sâu nhỏ rơi xuống đất, nằm bất động.
Cảm giác có người đang nhìn mình, Quý Ngọc Trạch ngẩng đầu. Hàng mi dài cong nhẹ, đôi mắt trong suốt như ánh lên những tia sáng vỡ vụn, dung nhan tựa tranh vẽ, phiếm ánh ngọc, vừa thanh tao vừa thoát tục.
Dáng vẻ ấy như núi cao xa vời, ngắm từ xa hay gần đều mang lại cảm giác khác biệt.
Lãnh Phù Nguyệt cùng Phù Viện vừa bước vào hậu viện thì bắt gặp cảnh ấy. Cả hai vội dừng bước, cúi đầu hành lễ, nhẹ giọng vấn an:
“Quý lang quân.”
Mặc dù biết chàng không thể nghe, nhưng quy củ trong Quý phủ vẫn không được phép xem nhẹ.
Phù Nguyệt chỉ kịp liếc mắt nhìn thoáng qua, không rõ vật vừa rơi khỏi tay chàng là gì, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Quý Ngọc Trạch nhìn nàng một thoáng, ánh mắt dừng lại chốc lát rồi khẽ gật đầu. Trong ống tay áo, đầu ngón tay chàng vẫn cảm nhận chút hơi lạnh từ con sâu lúc nãy.
Khi bước vào cửa, hai người đã từng gặp qua một lần, nhưng chưa từng ai nhắc đến thân phận nên chàng cũng không biết nàng là ai.
“Đây là?”
Giọng nói hơi trầm, mang nét đặc biệt, như tiếng suối gõ qua ngọc thạch, thanh thoát và dễ nghe.
Nhưng, giọng nói ấy lại thuộc về một người khiếm thính
Ông trời thực quá tàn nhẫn, ban cho chàng vẻ ngoài xuất chúng, gia thế hiển hách nhưng lại cướp đi những thứ quan trọng khác, để lại một thân thể khiếm khuyết.
Nha hoàn kìm nén lòng thương cảm, nghiêm trang đáp:
“Người đứng bên trái là đại nương tử nhà Phù gia, người bên phải là nhị nương tử nhà Phù gia.”
Quý gia chỉ có duy nhất một vị lang quân. Thường thì, không cần đến người trong phủ giải thích, chỉ cần nghe danh xưng “Quý lang quân,” người ngoài liền có thể đoán ra thân phận của hắn.
Phù Nguyệt không phải người trong phủ, cũng không cần hành lễ. Lần đầu tiên tiếp cận gần gũi với “mục tiêu công lược,” nàng có chút không tự nhiên, cần thời gian để thích nghi.
Đi theo bên cạnh Phù Viện, nàng khách khí nói một câu:
“Quý lang quân vạn phúc*.”
Dẫu biết hắn không thể nghe, nhưng nha hoàn bên cạnh rất thuần thục sử dụng ký hiệu tay để truyền đạt lời nói của hai nàng.
Đọc qua toàn bộ sách truyện, Phù Nguyệt hiểu rõ quá khứ của chàng. Khi Quý Ngọc Trạch sáu tuổi, vì bệnh nặng mà mất thính giác. Từ đó, người trong phủ đều phải học ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp với hắn.
Phù Nguyệt giữ nét mặt bình thản, trong khi Phù Viện hơi tỏ ra ngạc nhiên.
Ánh mắt Quý Ngọc Trạch dường như vô tình lướt qua thân hình mảnh mai của cô gái đứng sau nha hoàn, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Phù Viện. Rồi đột nhiên, hắn khẽ mỉm cười.
“Hai vị nương tử vạn phúc.”
Không biết có phải do cảm giác của nàng không, nhưng Phù Nguyệt cảm thấy nụ cười ấy như mang một tầng ngăn cách, tựa lớp sa mỏng che khuất mọi thứ phía dưới.
Công lược không phải là chuyện một sớm một chiều, nàng không thể vừa gặp mặt đã lao đến như sói đói gặp hổ. Mọi chuyện cần có bước đi chắc chắn hơn, tránh tiếp cận quá đột ngột.
Nàng cúi mắt xuống, không nhìn hắn nữa.
Quý Ngọc Trạch không nói thêm, xoay người bước về hướng Phật đường.
*Trong convert để là “Quý lang quân hảo", theo mình hiểu là chào, mà nếu để chào thì mình thấy hong hợp với bối cảnh lắm, để thỉnh an thì lại quá nghiêm trọng, vì thế mình để từ “vạn phúc”. Nếu mn thấy có cách nào khác hơn thì góp ý mình nha