Phù gia không ở kinh thành, ngàn dặm xa xôi đến đây một là vì để phúng viếng Quý lão thái thái, hai là để Phù Chính Lâm vào kinh diện thánh, bẩm báo tình hình những năm gần đây tại vùng đất ông quản lý.

Quý phu nhân nhiệt tình đãi khách, cố ý giữ bọn họ ở lại, nói rằng trạm dịch có thể không chu toàn mọi thứ. 

Từ chối không được nên Phù Chính Lâm đành đồng ý.

Trong nháy mắt khi màn đêm buông xuống, ánh trăng dịu dàng soi sáng, bầu trời lấp lánh đầy sao, từng đốm sáng tựa như đang lén dõi theo thế gian.

Gió khẽ lùa qua đình sa, Quý Ngọc Trạch ngồi trên ghế đá, tay nâng chén trà. Tang phục đã được thay, khoác lên người là bộ bào trắng, viền thêu hoa văn trúc thanh nhã.

Thân hình cao gầy, thanh nhã không vương chút bụi trần, tựa như ánh tuyết giữa trời đông.

Tóc búi gọn, lưng thẳng tắp, dáng vẻ thanh tao như cây bạch dương đĩnh tú. Chàng nhẹ nhàng nghiêng ấm trà, dòng nước trong vắt rót vào chén, hơi trà bốc lên, lượn lờ trong không khí.

Khẽ mở môi nhấp một ngụm, trà hương lan tỏa, hậu vị ngọt dịu, tựa như cảm nhận “khổ trước, ngọt sau”.

Nhất cử nhất động tựa như một bức tranh tao nhã. 

Tiểu Tần đứng bên cạnh bàn, đã theo hầu Quý Ngọc Trạch nhiều năm, quen thuộc thói quen của chủ nhân. Hắn biết rõ, mỗi khi có thời gian vào buổi tối, lang quân đều thích tự tay pha trà.

Một thói quen cố định không thay đổi.

Vốn nghĩ rằng hôm nay là ngày an táng lão thái thái, có lẽ lang quân sẽ không pha trà. Nhưng khi nhìn thấy cảnh này, hắn nhận ra mình đã nghĩ nhiều.

Đột nhiên, Tiểu Tần thoáng nhíu mày, đôi tai khẽ động, lớn tiếng hỏi ra ngoài đình:

“Ai đó?”

Phù Nguyệt ngượng ngùng bước vào, khẽ vén rèm sa. Trong lòng nàng có chút xấu hổ, thậm chí đầu ngón chân cũng co lại. Buổi tối ăn hơi nhiều, nàng không ngủ được, liền định đi dạo cho khuây khỏa.

Bỏ ăn thì không quá thoải mái. Định ghé thăm phòng Phù Viện nhưng thấy đèn đã tắt, nàng bèn nghĩ đến chiếc đình nhỏ cách đó không xa.

Quản gia Quý phủ từng dặn, nếu cảm thấy buồn phiền, khách nhân có thể tùy ý đi dạo, không cần quá câu nệ.

Quý phủ rất lớn, buổi tối nàng không dám đi lung tung, vừa sợ lạc đường, vừa sợ quấy rầy người khác. Nhưng không ngờ nàng lại vô tình gặp Quý Ngọc Trạch.

Dù có ý muốn tiếp cận, nhưng vào lúc đêm khuya một cô nương lại gặp mặt nam nhân thế này thực không phải thời điểm thích hợp, đang định rời đi thì đã bị phát hiện.

Còn có, nửa đêm uống trà trong đình? 

Chuyện này quả thật khiến nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tiểu Tần mơ hồ nhận ra ban ngày đã gặp người này, nhưng không biết nàng là ai, liền cau mày hỏi:

“Cô nương là ai?”

Chưa kịp để Phù Nguyệt trả lời, Quý Ngọc Trạch đã buông chén trà, ngón tay thon dài đặt lên mặt bàn đá lạnh lẽo, khẽ gõ từng nhịp, ánh mắt dừng trên người nàng, môi hơi giơ lên .

Ánh mắt ấy qua lớp ánh trăng phản chiếu, mang một nét gì đó kỳ lạ khó diễn tả.

Ngọn đèn dầu bị gió lay, ánh sáng trong nội đình mang mờ nhạt.

Phù Nguyệt không thể kiềm chế ánh nhìn, vô thức rơi vào dáng hình trước mắt. Trong khoảnh khắc ấy, nàng tưởng như thấy bóng dáng một vị Tu La trong chiếc áo cà sa của Phật tử.

Bất quá cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt 

Tựa như ảo giác lướt qua.

Chỉ một nhịp chớp mắt, chàng đã khôi phục vẻ bình thường, nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói ôn hòa lễ độ:

“Phù Nhị nương tử.”

Phù Nguyệt bước đến, vẻ ngoài tỏ ra bình tĩnh, khẽ cúi đầu:

“Quý lang quân.”

Nghe tiếng hai người quen biết, Tiểu Tần im lặng lùi về phía sau.

Quý Ngọc Trạch thong thả ung dung mà đứng dậy, thấy nàng nhìn về phía chén trà trên bàn, cất lời hỏi: “Phù Nhị nương tử muốn dùng trà?”

Nàng vội xua tay, thành thật đáp: “Không có, chỉ là ta khó ngủ nên ra ngoài dạo một chút.”

Không chút biểu cảm nhìn đôi môi hồng nhạt lúc đóng lúc mở của nàng, Quý Ngọc Trạch khẽ nghiêng đầu về phía Tiểu Tần, cười nhạt: “Vậy Phù Nhị nương tử cứ tự nhiên.”

Giọng nói không lạnh không nóng, thái độ thản nhiên. Nói xong chàng vòng qua người nàng, rời khỏi đình.

Phù Nguyệt nhìn bóng dáng gầy gò dần khuất xa, căng thẳng suốt từ đầu đến giờ mới nhẹ nhàng thả lỏng. Trong lòng thầm nghĩ, hy vọng cuộc gặp gỡ này không để lại ấn tượng xấu.

*

Quý Ngọc Trạch bước trên con đường lát đá xanh, dọc hành lang uốn lượn, xuyên qua những tiểu đạo điểm xuyết núi đá, cuối cùng đến trước Phật đường.

Nơi này yên tĩnh, trang nhã, ánh sáng từ những ngọn đèn sáp cổ lan tỏa dịu dàng. Đây là chốn hắn thường lui tới, rất ít ai quấy rầy.

Khác hẳn với sự hoa lệ của Quý phủ, nội thất trong Phật đường vô cùng đơn giản. Một pho tượng Phật, một đệm hương bồ, một chiếc bàn thấp và vài cuốn kinh thư được xếp ngay ngắn,vừa xem là hiểu ngay. 

Trên tường còn treo những bức họa cũ kỹ, từ cảnh La Hán bảo vệ vận mệnh quốc gia đến tượng Phật được vẽ trên da người, thần thái nghiêm nghị. 

Không giống vẻ từ bi phổ độ chúng sinh, nhìn kỹ hơn lại thấy ẩn chứa một chút phẫn hận, như thể muốn an ủi những oan hồn nơi địa ngục.

Ấy vậy mà người ta vẫn vô điều kiện mà thờ phụng.

Quý Ngọc Trạch ngồi ngay ngắn trong chốc lát, một tay cầm cuốn kinh văn, bàn tay khẽ vuốt qua bức họa tượng Phật trên da người. Đột nhiên, chàng quay đầu nhìn Tiểu Tần, cất tiếng hỏi:

“Trước đây không thấy Phù gia thường qua lại. Bọn họ là người kinh thành sao?”

Tiểu Tần tuy chưa từng gặp Phù Nguyệt, nhưng đã nghe qua về Phù gia. Lão thái thái Quý gia từng có ân với Phù Chính Lâm, ít khi lui tới. 

Tình nghĩa ấy thế nhưng lại chưa từng phai nhạt.

Ngày lễ tết, Phù gia thường phái người mang những vật hiếm lạ tới Quý phủ. Sự qua lại này khiến hạ nhân chú ý.

“Hồi bẩm lang quân, Phù gia không ở kinh thành, cũng không thường lui tới Quý phủ. Nhưng đúng là từng nhận ân huệ từ lão thái thái.”

Quý Ngọc Trạch không hỏi thêm. Dường như chỉ là thuận miệng hỏi, chàng ngồi xuống, mở cuốn kinh văn, lấy giấy Tuyên Thành và bút ra, bắt đầu sao chép.

Trong ánh sáng mờ tối, không ai thấy rõ biểu cảm của chàng.

*

Mấy ngày sau, Phù Nguyệt dần dần quen với thân phận mới. Trang điểm gọn gàng, nàng vừa đẩy cửa bước ra thì thấy hai nha hoàn mặc trường y trắng tinh nghiêng người hành lễ.

“Phù Nhị nương tử, phu nhân mời người qua dùng bữa sáng.”

Nàng khẽ dừng lại, cảm thấy vừa bất ngờ vừa bối rối.

Trước khi đến Quý phủ, Phù Chính Lâm từng nói rằng Quý phu nhân muốn gặp nàng và Phù Viện. Trong lòng nàng có chút lo lắng, sợ Quý phu nhân là người khó gần không dễ sống chung. 

Mà nếu đúng như vậy thì con đường tiếp cận Quý Ngọc Trạch sẽ càng thêm gian nan. Dù bát tự còn chưa vạch nét nào, nhưng từ xưa đến nay lực cản từ gia đình luôn là điều không thể xem nhẹ.

Tuy nhiên qua mấy ngày gặp mặt, nàng nhận ra rằng những lo lắng của mình dường như thừa thãi. Trái với tưởng tượng, Quý phu nhân lại là người rất dễ gần, thậm chí còn có vẻ thân thiện hơn nàng mong đợi.

Đến Thanh Phong viện, lọt vào mắt nàng là khung cảnh tinh xảo với những cánh cửa và mái hiên được chạm trổ công phu. Nha hoàn đứng hai bên, cẩn thận đẩy cánh cửa sơn đỏ với những lá chạm khắc tỉ mỉ, tay hướng vào bên trong.

“Phù Nhị nương tử, mời người.”

Hương thơm từ lò hương bay tỏa khắp phòng, từng làn khói mỏng lượn lờ như mây. Còn chưa bước tới gần, nàng đã nghe tiếng Quý phu nhân nói chuyện với Phù Viện:

“Viện Nương, nhiều năm không gặp, hôm nọ không nhìn kỹ, hôm nay gặp lại, trông con càng xinh đẹp hơn.”

“Phu nhân quá lời.”

Những chiếc ghế dựa được phủ lụa thêu hoa văn tinh tế, ánh nắng len lỏi qua cửa sổ chạm rỗng chiếu vào, đan xen bóng sáng. Quý Ngọc Trạch ngồi đó, một nửa khuôn mặt sáng dưới ánh nắng, một nửa khuất trong bóng tối.

Hắn ngồi yên, nụ cười dịu dàng, nhưng dường như vì bị tổn thương thính giác nên từ đầu đến cuối không lên tiếng.

Phù Nguyệt bất giác khựng bước. Quý Ngọc Trạch và Phù Viện ngồi cùng nhau quả nhiên nhìn rất xứng đôi.

Thanh niên ấy mặc một bộ y phục sa tanh, tóc buộc gọn bằng trâm trúc, dung nhan thanh nhã tựa tuyết liên tinh khiết mọc giữa núi Côn Luân. Chàng hơi cúi đầu, ánh mắt rủ xuống.

Hàng mi dày khẽ rung động khi chàng chớp mắt, bên sống mũi cao thẳng đổ xuống hai bóng nhạt mờ. Trên người chàng phảng phất một mùi hương khác biệt hoàn toàn với hương từ lò hương trong phòng.

Đó là mùi hương thanh nhã của mộc lan.

Dù đứng cách chàng vài thước, nàng vẫn có thể ngửi thấy hương thơm ấy. Nếu ở gần lâu hơn, e rằng ngay cả nàng cũng sẽ bị ám mùi giống hệt.

Nhìn sang thiếu nữ ngồi bên cạnh, làn da nàng ấy trắng nõn, mịn màng không tì vết, thoáng hiện sắc phấn hồng nhẹ nhàng. Đôi mắt sáng như làn nước trong, vẻ đẹp thanh tú tự nhiên như một nụ hoa đang e ấp.

Trước tình cảnh này, Phù Nguyệt nhất thời không biết nên bước vào thế nào. Dù nhìn từ góc độ nào, nàng cũng cảm thấy mình là kẻ dư thừa.

Quý Ngọc Trạch chỉ liếc nhìn một cái, sau đó ánh mắt lại thu về.

Tiếp đến, Quý phu nhân quay sang nhìn nàng, mỉm cười vẫy tay, ý bảo nàng tiến đến:

“Nguyệt Nương, lại đây.”

Suốt bữa cơm, Phù Nguyệt dần hiểu rõ ý tứ của Quý phu nhân. Bà đang ngầm muốn tác hợp Quý Ngọc Trạch và Phù Viện. Những câu chuyện được bà khéo léo dẫn dắt đều xoay quanh hai người.

Tiếc rằng cả Quý Ngọc Trạch lẫn Phù Viện dường như không nhận ra, hoặc cố tình làm ngơ, hoặc thực sự không nghe thấy.

Khả năng là chuyện trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Trước khi rời đi, Quý phu nhân gọi hai người lại, giọng bà vẫn dịu dàng:

“Viện Nương, Nguyệt Nương, đây đã là lần thứ ba các con đến kinh thành rồi, đúng không?”

Phù Viện khẽ dừng bước, cúi người đáp lời:

“Bẩm phu nhân, đúng vậy.”

Quý phu nhân cong môi cười, giọng điệu đầy vẻ thân tình:

“Là như thế này, ta nghe một vài phu nhân trong kinh nói rằng ngoài thành có ngôi chùa Kim Sơn rất linh nghiệm. Ta định đến đó xin một lá bùa.”

Lời nói khẽ dừng lại, tự cười giễu mình:

“Đáng tiếc tuổi đã lớn, chẳng còn đủ sức mà đi lại.”

Những lời bà nói ngụ ý rõ ràng.

Phù Viện tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Quý phu nhân, nở nụ cười nói:

“Vừa hay phụ thân và huynh trưởng còn bận việc trong triều, để lại cho chúng con chút thời gian rảnh rỗi. Được phu nhân chiếu cố, ta và Nguyệt Nương xin nguyện ý thay phu nhân đến chùa Kim Sơn, tụng kinh cầu bùa.”

Những lời này khiến Quý phu nhân hài lòng, bà nhẹ vỗ bàn tay trắng muốt của Phù Viện, mỉm cười nói:

“Tốt lắm, tốt lắm, vậy thì phiền Viện Nương và Nguyệt Nương rồi.”

Nói xong, bà quay sang nhìn Quý Ngọc Trạch, ánh mắt mang theo ý cười:

“Trầm Chi, con có sẵn lòng đi cùng các nàng ngày sau không?”

Nhìn động tác lưu loát của Tiểu Tần, Phù Nguyệt bất giác nghĩ, có lẽ nàng nên tìm cơ hội học qua một chút ngôn ngữ của người câm điếc. Nếu sau này thật sự tiếp xúc lâu dài với Quý Ngọc Trạch, e rằng sẽ khó mà giao tiếp thuận lợi.

Quý Ngọc Trạch đáp lại bằng giọng nhẹ bâng:

“Tất nhiên.”

Hai chữ nhàn nhạt của chàng kéo Phù Nguyệt về thực tại. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy rõ ràng đường nét góc nghiêng của chàng.

*

Trưa ngày hôm sau.

Phù Nguyệt ngồi dựa vào chiếc giường làm từ gỗ đàn hảo hạng trong phòng, nửa khép mí mắt, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Nàng khẽ duỗi tay, xoa xoa đầu vai đã cứng đờ vì ngồi lâu, cố làm dịu đi cảm giác không thoải mái.

Phù Viện bưng đến một ly trà, đặt lên bàn, ánh mắt thoáng chút trách cứ nhưng vẫn giữ nụ cười:

“Nguyệt Nương, muội nên sửa bớt tính cách quản chi sinh* này đi thôi.”

(*Quản chi sinh: Ý chỉ người sống khép kín, ít giao thiệp và thường tránh né các mối quan hệ xã hội.)

Phù Nguyệt ngẩn người, vội ngồi thẳng dậy, đầu óc thoáng chốc không kịp hiểu ý:

“Tỷ tỷ nói vậy là sao?”

Phù Viện thong thả nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén xuống chiếc bàn sơn đỏ khắc hoa mai: “Hôm qua, lúc trò chuyện cùng Quý phu nhân, muội không phải chỉ đáp qua loa vài câu thì cũng chỉ biết cười cười. Như vậy là không hợp lễ nghĩa đâu.”

Phù Nguyệt hơi mím môi, có phần bối rối. Nàng luôn nghĩ nói nhiều sẽ dễ phạm sai lầm, khiến người khác không vừa ý, nên từ lâu đã tự rèn luyện bản thân giữ im lặng khi có thể.

Không ngờ sự dè dặt đó lại khiến Phù Viện hiểu lầm.

Nàng mỉm cười gượng gạo, không muốn kéo dài chủ đề này thêm nữa, nên thử chuyển sang chuyện khác:

“À phải, tỷ tỷ cảm thấy…”

Chưa kịp nói hết câu, một giọng nói từ bên ngoài vọng vào, cắt ngang lời nàng:

“Phù đại nương tử có trong đó không? Lang quân mời người đến trúc đình một chuyến.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play