Tại trúc đình, bốn góc được trang trí bằng những chóp hình sừng cong màu bạc.
Tạo hình độc đáo và mới lạ, trên đỉnh treo những chiếc chuông gió làm từ đồng. Mỗi khi gió thổi qua, chuông phát ra tiếng “đang đang đang đang” nhẹ nhàng.
Quý Ngọc Trạch ngồi thẳng người, dáng vẻ tựa như ngọc thụ, trước mặt là bức tranh cảnh săn bắn đầu xuân đặt trên bàn. Đầu ngón tay trắng nõn khẽ lướt qua hình ảnh chú nai nhỏ bị trúng tên đang giãy giụa ngã xuống đất.
Không khó nhận ra người vẽ bức tranh này là một bậc thầy tài hoa. Những nét bút tưởng chừng đơn giản nhưng lại tái hiện sống động khung cảnh săn bắn đầu xuân
Giống y như đúc
Đến mức người xem như lạc vào trong cảnh.
Máu tươi nhuộm đỏ lông nai, bụng nó phồng lên, rõ ràng đang mang thai. Đôi mắt ngập nước, trong veo, ánh lên vẻ cầu xin tha mạng khi đối diện người cầm cung.
Tiểu Tần thấy Quý Ngọc Trạch chăm chú nhìn bức tranh rất lâu, không khỏi tò mò, liền ghé mắt nhìn qua vài lần.
Yết hầu lập tức khẽ giật, phát hiện có một chút vị tanh của máu. Thế nhưng một bức tranh con nai đang trên bờ vực sinh tử thì có gì đáng xem?
Nghe Quý phu nhân nói bức tranh này là do Phù gia đại nương tử vẽ.
Hôm qua ở Thanh Phong viện của Quý phu nhân, Tiểu Tần đã gặp qua Phù Viện, hắn nhớ rõ dung mạo dịu dàng, cử chỉ đoan trang của nàng, đúng chuẩn phong thái khuê tú của tiểu thư thế gia.
Như đóa hoa được nuôi dưỡng cẩn thận trong khuê phòng, chưa từng dầm sương dãi nắng.
*
Phù Nguyệt đi theo Phù Viện đến trúc đình.
Vừa thấy hai người đến, Tiểu Tần vội rũ bỏ những suy nghĩ lan man trong đầu, cúi người hành lễ, giọng điệu ôn hòa:
“Gặp qua nhị vị nương tử.”
Quý Ngọc Trạch không vội cuộn lại bức tranh, ánh mắt thoáng nhìn động tác hành lễ của Tiểu Tần, đã đoán được người đến là ai, từ tốn mà nâng mi mắt
Thấy Phù Nguyệt cũng có mặt, giữa đôi mày hắn khẽ giật, như một phản ứng không thể nắm bắt. Hai ánh mắt giao nhau, nàng là người đầu tiên quay đi.
Ánh mắt tinh tường của Phù Viện lập tức nhận ra bức tranh đang trải trước mặt chính là bức nàng đã vẽ vào đầu xuân năm nay. Kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt, nàng buông tay Phù Nguyệt, bước lên trước để nhìn kỹ.
“Đây chẳng phải là…”
“Phu nhân biết lang quân rất yêu tranh, tình cờ nhận được bức này do Phù đại nương tử vẽ. Phu nhân cảm thấy bức họa cực kỳ xuất sắc nên đã mang tới đây.”Tiểu Tần đáp lời
Ở Đại Lương, dân phong cởi mở, nam nữ thường cùng nhau ra ngoài ngắm hoa, ngắm trăng, ngâm thơ, đối đáp là chuyện rất thường tình, chưa kể đến việc cùng nhau vẽ tranh.
Chỉ là Phù Viện từ nhỏ lớn lên ở vùng thôn quê, tư tưởng không mấy hòa hợp với phong cách tự do của các lang quân, nương tử trong kinh thành. Nàng không quen việc giao thiệp cùng những nam tử lạ mặt.
Vì thế đã kéo Phù Nguyệt đi cùng.
Có muội muội ở bên cạnh, lại thêm niềm yêu thích với hội họa và mong muốn chia sẻ những kinh nghiệm của mình, Phù Viện dần thả lỏng hơn nhiều.
Nhưng dù sao, nàng ấy cũng không mang bất kỳ ý tứ nào khác, lại càng không có nửa phần ái muội.
May mắn thay ở góc đình có bày sẵn bánh hoa quế tỏa hương ngọt ngào và một chén trà nhỏ. Nếu không có những món này, Phù Nguyệt e rằng sẽ buồn chán đến mức ngồi cắn móng tay.
Nàng cắn một miếng bánh, nhấp một ngụm trà, tay chống cằm, ánh mắt thất thần ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài đình.
Lúc này, bên tai nàng thỉnh thoảng vang lên vài tiếng nói trầm thấp, lạnh nhạt.
Không phải là nàng đang thảnh thơi, không muốn làm gì. Thực tế, Phù Nguyệt đang âm thầm suy nghĩ và phân tích tình huống hiện tại.
Nam chính trong nguyên tác chưa xuất hiện, Phù Viện tạm thời vẫn chưa để tâm đến ai. Theo lý thuyết về “quầng sáng nhân vật chính”, nam nữ chính luôn có lực hút lẫn nhau. Vì vậy, nàng đoán rằng Phù Viện hẳn sẽ không phải lòng Quý Ngọc Trạch.
Đột nhiên, không gian trong đình trở nên im ắng lạ thường. Phù Nguyệt nhận ra có điều bất thường, bàn tay đang rót trà khẽ dừng lại. Nàng nghiêng đầu nhìn lên, mới phát hiện mọi người trong đình đều đang hướng ánh mắt về phía mình.
Vội vàng nuốt miếng bánh hoa quế trong miệng, thiếu chút nữa nàng đã mắc nghẹn.
Phù Viện buông bút xuống, mỉm cười với vẻ sủng ái, vừa vỗ nhẹ lưng nàng vừa đưa tay rót trà giúp nàng:
“Ăn từ từ thôi, đâu có ai tranh giành với muội.”
Đợi đến khi Phù Nguyệt uống xong trà, Phù Viện lấy khăn tay ra, dịu dàng lau sạch vụn bánh còn dính ở khóe miệng nàng.
Hành động này khiến Phù Nguyệt cứng đờ. Vừa rồi nàng hoàn toàn không biết mình để vụn bánh dính ở miệng, nên chắc chắn mọi người trong đình đều nhìn thấy. Nàng lén đưa mắt về phía Quý Ngọc Trạch.
Quý Ngọc Trạch vân đạm phong khinh mà quan sát một màn này, không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào khác thường.
Thở phào nhẹ nhõm, Phù Nguyệt vội vàng dời ánh mắt đi, cười gượng rồi nhận lấy khăn từ tay Phù Viện, tự mình lau sạch.
Không thể tránh được, khăn tay vô tình chạm đến cánh môi khiến sắc đỏ trên đôi môi của nàng càng thêm rực rỡ.
Phù Nguyệt đang ngồi trên chiếc ghế dài làm từ gỗ đỏ đặt ở lan đình, còn Phù Viện thì đứng bên cạnh.
Tay nàng khẽ nhấc lên, lớp sa mỏng của ống tay áo rủ xuống, lướt qua tuyết trắng nơi cổ tay.
Phù Nguyệt không để ý đến động tác ấy, chỉ muốn nhanh chóng lau sạch.
Đợi nàng xử lý xong mọi việc, Quý Ngọc Trạch mới mở lời, giọng điềm đạm hỏi Phù Viện: “Phù đại nương tử, xin thứ cho ta mạo muội, có thể hỏi vì sao ngươi lại vẽ bức họa này không?”
Phù Viện thoáng ngẩn ra, không ngờ chàng lại hỏi điều đó. Nhưng rất nhanh, nàng đã trả lời: “Đây là cảnh ta tận mắt chứng kiến. Cảm thấy thật đáng thương, nên đã vẽ lại. Mong rằng ai nhìn thấy cũng sẽ sinh ra chút lòng thương xót.”
Nghe vậy, Phù Nguyệt tò mò nghiêng đầu nhìn bức họa. Nhưng dù nhìn ngang hay nhìn dọc, nàng vẫn không thấy có gì đặc biệt, đành sáng suốt lựa chọn im lặng, không chen vào.
Quý Ngọc Trạch khẽ nhếch mắt, khóe môi như ẩn như hiện một nụ cười. Chàng nhìn lại bức họa, ánh mắt lướt qua hình ảnh chú nai con gầy yếu, rồi cẩn thận cuộn bức tranh lại bằng đôi tay trắng nõn. Giọng nói trầm thấp cất lên:
“Vậy, kết cục của chú nai trong tranh ra sao?”
“Người đi săn là người quen cũ của ta. Hắn đã đồng ý thả nó đi.”
Không ai không biết, mùa xuân đến thì những chuyến săn thú không thể thiếu cảnh động vật phải chết.
Nhưng chú nai con ấy lại đang mang thai. Phù Viện không đành lòng nên đã lên tiếng can thiệp. Sau đó nàng trở về phủ, dùng ký ức mà vẽ lại cảnh tượng đó.
Quý Ngọc Trạch khẽ gật đầu, chỉ nói ngắn gọn: “Phù đại nương tử thật nhân hậu.”
Phù Viện khẽ mỉm cười, nhân tiện hỏi đến chuyện ngày mai đi cầu phù hộ: “Quý lang quân, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi chùa Kim Sơn vào giờ nào?”
“Giờ Tỵ.” Chàng suy nghĩ một lát rồi trả lời, đồng thời hỏi thêm: “Như vậy có thuận tiện không?”
Phù Nguyệt thầm nghĩ cuối cùng cũng có dịp để lên tiếng, liền đáp gọn: “Thuận tiện.”
Phù Viện cũng gật đầu: “Được.”