Ánh nắng sớm đầu tiên xuyên qua làn sương mỏng, làn gió nhẹ nhàng quét qua, len lỏi vào từ khung cửa sổ, phảng phất vuốt nhẹ gương mặt say ngủ của Phù Nguyệt.
Lá cây ngoài cửa khẽ rung động theo tiếng gió rì rào. Nàng mơ màng mở đôi mắt ngái ngủ, chậm rãi ngồi dậy, nhìn những tán lá xanh mướt tràn đầy sức sống mà ngẩn ngơ một lát.
Phù Nguyệt khẽ vỗ mặt mình để tỉnh táo hơn. Nàng không quên hôm nay là ngày phải đến chùa Kim Sơn, vừa chỉnh trang y phục xong thì đã có người gõ cửa.
“Phù nhị nương tử, ngài đã dậy chưa?”
Nàng mở cửa: “Ừm.”
Lục y nha hoàn trong cúi đầu nói: “Phù đại nương tử từ đêm qua đã không khỏe, cả đêm thượng thổ hạ tả, sợ là không thể đi cùng người đến chùa Kim Sơn.”
*
Khi Phù Nguyệt đến phòng của Phù Viện, cửa đã được mở rộng, mùi thuốc sắc nồng đậm thoảng ra khiến nàng vô thức cau mày.
Thuốc đã sắc xong được đổ vào một chiếc chén sứ, nước thuốc đen như mực, nhìn qua đã biết đắng, nhưng thuốc đắng dã tật.
Phù Viện đang chuẩn bị uống thì thấy Phù Nguyệt bước vào. Nàng mỉm cười nhợt nhạt, đôi môi trắng bệch như cố gượng:
“Nguyệt Nương, hôm nay tỷ sợ là không thể đi chùa Kim Sơn. Muội thay tỷ đi cùng Quý lang quân.”
Chùa Kim Sơn vốn nổi tiếng hương khói dồi dào, lại có một vị thiền sư lừng danh thường xuyên du hành bên ngoài.
Quý phu nhân mong muốn được vị thiền sư này đích thân làm lễ và ban bùa, nhưng nghe nói sáng mai ngài ấy sẽ rời khỏi chùa, lần này đi không biết khi nào sẽ quay trở lại.
Thành tâm cầu bùa là chuyện không thể trì hoãn được.
Sau nhiều lần cân nhắc, Phù Viện đành giao phó nhiệm vụ đi chùa Kim Sơn lại cho Phù Nguyệt.
Quý Ngọc Trạch là người rõ ràng, đoan chính như ánh mặt trời buổi sáng, dịu dàng tựa ánh trăng thanh, tính tình ôn hòa, tri thức và lễ nghi đều vẹn toàn. Hoàn toàn khác với những công tử ăn chơi, trác táng trong kinh thành.
Bọn họ kết bạn đi cùng, có thêm một hai hạ nhân theo nên Phù Viện cũng yên tâm hơn. Thấy Phù Nguyệt im lặng chậm chạp không trả lời, nàng ấy không khỏi hỏi lại:
“Nguyệt Nương, chẳng lẽ là muội để ý?”
Để ý gì đâu chứ.
Được đi cùng Quý Ngọc Trạch, đối với Phù Nguyệt mà nói chính là cầu còn không được. Đây là bước tiến thuận lợi trong kế hoạch công lược của nàng. Nàng lắc đầu, trấn an Phù Viện: “Không có gì đâu, tỷ uống thuốc trước đi.”
Phù Viện cố gắng uống hết bát thuốc đắng,đắng đến mày lá liễu đều nhíu lại, dáng vẻ yếu ớt của nàng càng khiến người khác thương xót. Phù Nguyệt vội lấy một viên mứt hoa quả trên bàn, đưa đến miệng nàng để làm dịu đi.
“Tỷ cứ nghỉ ngơi cho tốt, việc cầu bùa cứ để muội lo.”
*
Ra đến sân viện, Phù Nguyệt nhìn thấy trước cổng lớn của Quý phủ có hai gã sai vặt đứng gác. Một chiếc xe ngựa được phủ tơ lụa xung quanh, chậm rãi đỗ bên cạnh bức tượng sư tử bằng đá.
Chiếc xe có sắc thái thanh nhã, không nạm vàng hay khảm ngọc nhưng lại toát lên vẻ tinh tế dễ chịu.
Phù Nguyệt cúi đầu thu liễm suy nghĩ, rồi nhanh chân bước đi, vén nhẹ tà váy dài, nhanh chóng vượt qua bậc ngạch cửa, không muốn để người khác phải đợi lâu.
Khi đến nơi, Quý Ngọc Trạch đã đứng đó. Gương mặt tuấn tú của chàng lạnh nhạt, không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, đôi mắt cụp xuống như đang suy tư.
Cổ tay áo thêu hoa văn mây bạc nổi bật trên nền áo gấm màu nhạt, ánh nắng chiếu vào làm chất liệu thêm phần rực rỡ. Bên hông chàng đeo một khối ngọc bội tinh xảo, chất ngọc sáng bóng, càng làm tăng vẻ thanh nhã của người đeo.
Vạt áo nhẹ bay theo gió, mang lại cảm giác ung dung, tự tại.
Đôi tay thon dài, trắng trẻo lộ ra dưới ánh sáng, tinh tế mà khéo léo. Những đường gân xanh ẩn hiện nơi cổ tay, cùng với khớp ngón tay rõ ràng, vô tình tạo nên một vẻ đẹp vừa mơ màng vừa quyến rũ.
Phù Nguyệt vô thức nhìn thêm vài lần, sau đó mới bình tĩnh lên tiếng, giải thích lý do Phù Viện không thể đến:
“Quý lang quân, tỷ tỷ ta thân thể không khỏe, vì vậy hôm nay chỉ có ta và ngươi cùng đi.”
Nàng dừng lại một chút, rồi quay sang Tiểu Tần, dặn dò:
“Phiền ngươi chuyển lời hộ ta.”
Quý Ngọc Trạch dường như không quá bận tâm đến chuyện này. Ánh mắt chàng nhìn thẳng nàng, chỉ đơn giản hỏi một câu:
“Đã mời đại phu xem qua chưa?”
“Đã mời.”
“Vậy thì tốt. Đúng rồi, trong phủ chỉ có ba chiếc xe ngựa, hiện tại chỉ còn lại một chiếc xe ngựa. Không biết Phù Nhị nương tử có thấy bất tiện nếu ngồi chung với ta?”
Hai chiếc xe khác đã được Quý Minh Lãng và Phù Chính Lâm sử dụng.
Chàng hơi ngừng một chút, rồi nói thêm:
“Nếu không tiện, ta có thể sai người thuê thêm một chiếc khác…”
Phù Nguyệt trong lòng thầm vui mừng:
“Không cần phiền phức, ngồi chung cũng được.”
Ở Đại Lương, chuyện nam nữ cùng ăn uống hay ngồi chung xe ngựa vốn dĩ là bình thường. Thậm chí, việc đôi lứa tư ước đi dạo phố buổi tối cũng không phải chuyện hiếm thấy.
Chỉ vì Quý Ngọc Trạch biết nàng không phải người kinh thành, nên mới lịch sự hỏi trước để tránh làm nàng khó xử.
Nghe được câu trả lời, chàng khẽ mỉm cười, nhường nàng đi trước: “Được”
*
Tiểu Tần là hạ nhân nên cùng mã phu ngồi phía trước xe ngựa, cách một tấm màn mỏng màu lam nhạt, bên trong xe có Phù Nguyệt và Quý Ngọc Trạch ngồi đối diện nhau.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh qua con phố sầm uất, tiếng bánh xe lộc cộc vang lên đều đặn. Ánh mặt trời chói chang rọi thẳng xuống không chút nương tình, xuyên qua mui xe, len lỏi vào bên trong, khiến không khí trở nên oi bức, ngột ngạt làm Phù Nguyệt có phần khó chịu.
Quý Ngọc Trạch cầm trên tay một quyển sách, chăm chú đọc với vẻ nghiêm túc.
Phù Nguyệt vài lần định mở lời, nhưng lại nghĩ đến việc chàng khó nghe thấy. Dù muốn nhờ Tiểu Tần thuật lại, nhưng Tiểu Tần lại đang ở bên ngoài xe, hiện giờ đây vô tình khiến tình huống trở nên khó xử.
Khó lắm mới có được cơ hội như vậy, nàng thực sự không muốn để lãng phí. Phù Nguyệt khẽ xê dịch người về phía trước, tà váy lay động nhẹ nhàng, dù động tác nhỏ nhưng vẫn thu hút sự chú ý của Quý Ngọc Trạch.
“Phù Nhị nương tử?”
Ánh mắt chàng không lệch đi chút nào, nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng với vẻ điềm nhiên, không tạp chất.
Phù Nguyệt chỉ vào quyển sách trong tay hắn, hỏi:
“Quyển sách này là gì?”
Dù biết Quý Ngọc Trạch rất ít lời, nhưng nàng vẫn theo thói quen lên tiếng hỏi, không có ý gì khác, chỉ là bản năng khó thay đổi.
Quý Ngọc Trạch liếc nhìn nàng, rồi nhìn quyển sách trên tay, dường như đã đoán được ý nàng muốn hỏi, đôi môi mỏng khẽ nhếch:
“Phù Nhị nương tử muốn hỏi đây là sách gì?”
Nàng không nói, chỉ gật đầu mấy cái.
Chàng đáp: “Đây là 《Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh》, ngươi muốn nhìn? Nếu thích, cứ cầm mà xem.”
Nghe tên sách, Phù Nguyệt liền biết nội dung không hợp sở thích của mình, bèn lắc đầu. Sau một thoáng trầm ngâm, nàng lại chỉ vào bàn tay hắn:
“Ta có thể viết chữ trên tay ngươi không?” Đây có thể coi là một cách hợp lý để tạo tiếp xúc thân mật.
Quý Ngọc Trạch không rời mắt khỏi nàng, dường như không hiểu ý, nhưng vẫn mở tay ra mà không trả lời.
Phù Nguyệt đoán rằng hắn không rõ câu hỏi vừa rồi, bởi việc chỉ vào quyển sách rất dễ đoán, nhưng chỉ vào tay thì hàm ý lại sâu xa hơn.
Đoán không được có lẽ cũng bình thường.
Vì vậy nàng khẽ cúi người, cầm lấy bàn tay lành lạnh của chàng, giống như bàn tay ấy không có chút nhiệt độ nào.
Đầu ngón tay ấm áp của nàng nhẹ nhàng lướt trên lòng bàn tay chàng, từng nét chữ được viết chậm rãi, mềm mại như lông vũ phớt qua, mang theo chút cảm giác ngứa ngáy.
Ngay từ đầu hệ thống đã giúp nàng nắm vững cách viết chữ trong triều đại này.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Phù Nguyệt thậm chí còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ người chàng, phảng phất như hương mộc lan thanh khiết.
Kỳ lạ thay, mùi hương nhàn nhạt trên người Quý Ngọc Trạch không quá nồng cũng không quá nhạt, nhưng lại dai dẳng khó quên. Dù khoảng cách giữa hai người đã giãn ra một chút, nàng vẫn ngửi thấy rõ ràng.
Hương thơm đó thật sạch sẽ.
Quý Ngọc Trạch dường như đã hiểu được lý do hành động của nàng, nhưng chàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không tỏ ra ngạc nhiên hay phản kháng, tùy ý để nàng “đùa nghịch”.
Phù Nguyệt cẩn thận viết lên lòng bàn tay chàng: “Cảm ơn ngươi, nhưng ta biết rất ít về tâm kinh, kiến thức nông cạn, nếu cầm sẽ chỉ phí hoài, vẫn là không nên.”
Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, mái tóc đen buông xuống, phủ lên trán và phần gáy trắng mịn của nàng, làm nổi bật làn da tựa tuyết.
Để tránh chàng không kịp hiểu ý, Phù Nguyệt viết thật chậm rãi, từng nét cẩn thận rõ ràng.
Viết xong, nàng không giữ tay chàng thêm, mà lập tức buông ra. Phù Nguyệt hiểu rõ không thể hấp tấp, mọi chuyện cần tiến hành từ từ, có chừng có mực.
Quý Ngọc Trạch vẫn giữ nét mặt bình thản, khẽ cười, nhưng nụ cười đó không rõ là chân thành hay mang theo ý trêu chọc. Bất quá với khuôn mặt tuấn tú của chàng, nụ cười ấy quả thực khiến người khác động lòng.
Hai mắt chàng cong cong, giống như một vầng trăng non.
“Ừm.” Chàng đáp nhàn nhạt, rồi đặt quyển kinh thư xuống, chậm rãi hạ tay, để ống tay áo rộng che khuất hoàn toàn bàn tay vừa nãy nàng chạm vào.
Thấy động tác ấy, Phù Nguyệt không khỏi nhíu mày.
Qua lần này, nàng nhận ra một điều rõ ràng: Quý Ngọc Trạch không thích người khác chạm vào mình. Việc chàng để nàng viết chữ lên tay vừa rồi có lẽ chỉ vì lễ độ, không muốn thô lỗ rút tay về ngay lúc đó.
Nhưng khi nàng vừa buông tay, chàng lập tức thu lại động tác, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra, điều này cho thấy trong lòng chàng vẫn tồn tại sự bài xích.
Đúng lúc đó, mã phu đột nhiên kéo mạnh dây cương. Tiếng vó ngựa dừng gấp vang lên, theo sau là một tiếng hí dài. Xe ngựa rung mạnh rồi dừng lại đột ngột.
Phù Nguyệt vừa trở về chỗ ngồi chưa ổn định, cả người chao đảo về phía trước, vô tình ngã vào người Quý Ngọc Trạch, đúng lúc chàng đang khép mắt nghỉ ngơi.