Thân thể không tự chủ được nghiêng sang một bên, Phù Nguyệt theo phản xạ nắm chặt lấy một thứ gì đó, mà đôi tay nhỏ bé của nàng gắt gao bám lấy lớp vải tinh tế không một nếp gấp trên y phục của Quý Ngọc Trạch.
Không khí dường như đình trệ lại, nàng vẫn chưa kịp phản ứng.
Thì trên đỉnh đầu, giọng nói trầm ấm, dễ nghe đã truyền đến.
Khoảng cách gần sát đến mức hơi thở của hắn phả xuống cổ nàng, mang theo chút ấm áp:
“Phù Nhị nương tử, không sao chứ?”
Nàng vội buông tay khỏi cảm giác tinh tế của lớp vải dệt kia, Phù Nguyệt đứng thẳng dậy, váy áo có chút loạn nhưng may mắn là không bị thương.
Nàng lắc đầu: “Không sao.”
Vừa dứt lời, rèm xe được vén lên, Tiểu Tần từ bên ngoài bước vào với khuôn mặt đầy lo lắng:
“Lang quân, Phù Nhị nương tử, hai vị không bị thương chứ?”
Quý Ngọc Trạch cúi xuống nhìn bộ y phục vừa bị vò nát, đôi mắt thoáng qua nét lạnh lùng, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng bâng quơ:
“Không sao. Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Thì ra trên đường đến chùa Kim Sơn, có một cây đại thụ bất ngờ đổ xuống, chắn ngang đường đi.
Càng nguy hiểm hơn chính là nếu mã phu không kịp thời thấy được sự bất thường, kéo dây ngựa dừng lại, thì có lẽ cây đại thụ kia sẽ va vào thân xe ngựa, cuối cùng dẫn đến hậu quả không dám tưởng tượng.
Quý Ngọc Trạch nghiêng người nhìn ra bên ngoài qua khe rèm, cất giọng hỏi:
“Còn đường nào khác không?”
“Có, thưa lang quân.” Mã phu vội lau mồ hôi lạnh trên trán. Người này vốn là gia nhân lâu năm của Quý phủ, thường xuyên theo chủ nhân đi khắp nơi nên khá quen thuộc với đường sá vùng này.
Tiểu thuyết viết về Quý phủ quả nhiên không phải phóng đại, ngay cả mã phu nhỏ bé trong phủ cũng biết được ngôn ngữ của người câm điếc.
Phù Nguyệt nghe vậy sắc mặt không tốt lắm, rũ đầu không nói lời nào. Học ngôn ngữ của người câm điếc không phải một lúc là học được, trừ khi là thông minh hơn người.
Nhưng người khác đã gặp qua là không quên được. Đáng tiếc nàng không thuộc loại người như thế, xem qua là quên ngay.
Sau chút trục trặc, mã phu nhanh chóng đổi lộ trình, vòng qua con đường khác. Hành trình kéo dài thêm hơn một canh giờ, đến tận giờ Mùi mới đến được đích đến đã định.
Chùa Kim Sơn tọa lạc trên đỉnh một ngọn núi lớn.
Ngọn núi cao vút, sừng sững giữa mây trời, đỉnh chạm đến tận trời. Dù buổi trưa đã qua, sương mù vẫn lượn lờ quấn quanh ngôi chùa, khiến cảnh sắc nơi đây tựa như tiên cảnh.
Dãy núi trùng điệp nối dài, các mạch núi đan xen, uốn lượn khắp bốn phương. Xe ngựa không thể đi tiếp, đành dừng lại ở chân núi ở ngay trước cổng chùa.
Bọn họ vén màn xuống dưới.
Tiểu Tần chuẩn bị xong kiệu ghế, Quý Ngọc Trạch bước xuống trước. Giữ đúng lễ nghi quân tử, chàng nhẹ nhàng nâng tay phải, cách một lớp vải dệt đủ để làm điểm tựa cho Phù Nguyệt.
Vạt áo rủ xuống, để lộ cánh tay thanh tú nhưng rắn rỏi, đường nét mạnh mẽ mà trang nhã.
Động tác này hoàn toàn chỉ là phép lịch sự, Phù Nguyệt cũng hiểu rõ điều đó, liền mỉm cười, khách khí nói lời cảm ơn. Nàng đặt bàn tay mềm mại lên tay chàng, bước lên kiệu ghế rồi nhẹ nhàng bước xuống đất.
Trên kinh thành, người ta thường truyền rằng, nếu thành tâm cầu Phật phù hộ thì nhất định phải đi bộ leo từng bậc thang dài lên chùa, như vậy mới thể hiện lòng thành kính.
Hôm nay dù đông đúc người đến dâng hương nhưng không một ai tỏ vẻ oán trách trước thử thách ấy.
Phù Nguyệt không để tâm đến những suy nghĩ vẩn vơ, ngẩng đầu nhìn lên ngôi chùa trên đỉnh với những bậc thang đá dài dằng dặc không thể đếm được, đầu gối như nhũn ra, thật sự nàng không muốn tiến lên chút nào.
Quý Ngọc Trạch: “Phù Nhị nương tử?”
Nàng giật mình lấy lại tinh thần, nhanh chóng giấu đi tâm tư, rồi cất bước bước lên cầu thang.
*
Nửa canh giờ trôi qua, họ cuối cùng cũng đến được đại viện của ngôi chùa. Trên đường đi ngang qua ao phóng sinh, trong đó có vài con rùa đen đang bơi lội, chúng di chuyển chậm rãi, khoan thai.
Hoà hợp với sự tĩnh lặng nơi Phật môn.
Khi bước qua cổng chùa, Phù Nguyệt và Quý Ngọc Trạch đi song song, bước qua cánh cửa gỗ lim được chạm khắc tinh xảo, còn Tiểu Tần thì lặng lẽ theo sau.
Nóc chùa được chạm trổ vô số hình ảnh các vị tiên nhân, sống động như thật. Ở giữa sân, pho tượng Phật Kim Sơn uy nghiêm được đặt trang trọng, thu hút ánh nhìn của mọi người. Phía trước tượng có vài vị hòa thượng đang chăm chú tụng kinh, từng tiếng tụng niệm vang vọng không ngừng.
Lúc này có một tiểu hòa thượng đứng gần đó vừa nhìn thấy họ nên đã tiến lại chào đón.
Trên khuỷu tay hắn treo một chuỗi tràng hạt dài, mỗi bước đi hạt châu va vào nhau, phát ra những tiếng trong trẻo. Hắn chắp tay niệm: “Nam mô A Di Đà Phật, gặp qua ba vị thí chủ.”
Phù Nguyệt lễ phép đáp lễ, sau đó nói rõ mục đích chuyến đi: “Tiểu sư phụ, xin hỏi Tịch Nguyên sư phụ hiện ở đâu?”
Mỗi ngày, tiểu hòa thượng đều phải đối mặt với dòng người hành hương nối liền không dứt. Phần lớn trong số họ đều hỏi cùng một câu về Tịch Nguyên sư phụ. Từ lúc mới bước vào cửa Phật, tiểu hòa thượng đã quen nghe câu hỏi này nên sớm đã tập mãi thành thói quen.
Lúc này hắn cúi đầu đáp lễ, trả lời cung kính: “Hồi thí chủ, Tịch Nguyên sư phụ đang ở thiền đường. Thỉnh các vị theo tiểu tăng dẫn đường.”
Phù Nguyệt mỉm cười xinh đẹp: “Vậy thì làm phiền tiểu sư phụ.”
“Không có gì.”
Quý Ngọc Trạch trầm mặc mà bước theo.
Có không ít thiếu nữ chưa xuất giá tìm đến chùa Kim Sơn để cầu duyên, các nàng vừa dùng khăn thêu thấm mồ hôi, vừa bước vào cổng chùa, thoáng gặp qua chàng một lần.
Chỉ một ánh mắt lướt qua, gương mặt các nàng đã lập tức đỏ ửng.
Thanh niên với phong thái giản dị, dù dáng vẻ rõ ràng đã đơn giản đến mức cực hạn, nhưng vẫn không thể che giấu nét thanh tao, lạnh lùng và trong sáng năm xưa, tựa như ánh trăng sáng chín tầng trời rơi xuống trần gian.
Dưới ánh sáng rực rỡ, dung mạo của chàng gần như không thể tầm thường hóa được, hoàn toàn xuất chúng, không cần đến lời nào mà cũng đủ làm lòng người rung động.
Kinh thành Đại Lương không thiếu những nữ tử quyền quý có gan lớn dám theo đuổi và tỏ lòng ngưỡng mộ người mình yêu mến.
Lâm Phất Liễu tràn đầy tự tin vào bản thân mình, bất chợt nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhìn về phía Quý Ngọc Trạch, cất giọng dịu dàng: “Xin hỏi lang quân quý danh là gì?”
Phù Nguyệt đang đi đằng trước mà nghe được lời này, tiềm thức cảm thấy rằng người mà nữ tử kia nhắc tới chính là Quý Ngọc Trạch, nhịn không được mà quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nữ tử không chút che giấu ánh mắt đầy khao khát mà chăm chú nhìn vào chàng.
Cùng đi với Lâm Phất Liễu là những nữ tử khác, trong lòng họ không khỏi thầm ngưỡng mộ nàng. Nhưng ngay sau đó, họ bất giác cảm thấy xấu hổ thay, bởi vị tiếu lang quân kia hoàn toàn không dao động.
Thậm chí một ánh mắt cũng không trao, chứ đừng nói đến việc hồi đáp.
Chẳng phải đây chính là bùm bùm mà tự vả mặt hay sao? Phải biết rằng dung mạo và bối cảnh của Lâm Phất Liễu thắng qua không biết bao nhiêu nữ tử ở kinh thành, đến mức người tới cầu hôn nàng gần như đạp nát ngưỡng cửa.
Nhưng nàng không vừa ý bất kỳ ai, chỉ tin rằng cầu Phật mới ban được duyên lành.
Quý Ngọc Trạch đi thêm vài bước, thấy Phù Nguyệt dừng lại, ánh mắt thoáng qua vẻ khó hiểu:
“Phù Nhị nương tử, có chuyện gì sao?”
Chàng không liếc nhìn xung quanh nên không hề thấy sắc mặt xanh mét của Lâm Phất Liễu ở phía sau.
Thái độ của chàng như vậy lại càng khiến người khác hiểu lầm rằng chàng cố tình làm như không thấy, khiến Lâm Phất Liễu càng thêm khó xử. Dù hít sâu mấy hơi cũng không thể nguôi sự xấu hổ, nàng chỉ còn cách phất tay áo, bước nhanh vào chùa.
Thực ra, Tiểu Tần là người đứng phía sau Quý Ngọc Trạch, cũng đã nghe rõ mọi chuyện, nhưng hắn chỉ khinh thường mà không buồn thuật lại.
Hắn cảm thấy những nữ tử ấy chỉ để tâm đến dung mạo của lang quân, đều là những thứ phù phiếm, một khi biết được Quý Ngọc Trạch bị tổn thương thính giác, trong sáng ngoài tối e rằng sẽ nảy sinh chút ghét bỏ mà thôi.
Quý Minh Lãng là người đặc biệt rất sĩ diện, chỉ có một vài bằng hữu thân thiết trong triều biết rõ Quý Ngọc Trạch bị khiếm thính.
Trừ phi có tình huống đặc biệt, chuyện này hiếm khi được nhắc đến.
Vì vậy, người ngoài biết đến điều này cực kỳ ít ỏi, gần như đếm trên đầu ngón tay. Trong phủ toàn bộ gia nhân cũng không dám tùy tiện tiết lộ nửa lời ra bên ngoài.
Thứ nhất, Quý gia đối đãi rất tốt với hạ nhân, toàn kinh thành khó lòng tìm thấy gia đình thứ hai chu đáo như vậy. Thứ hai, nếu bị phát hiện ai khua môi múa mép mà tiết lộ bí mật này ra ngoài, kẻ đó sẽ bị trục xuất khỏi Quý gia.
Mà bị đuổi khỏi Quý gia, hậu quả tuyệt đối không thể tốt đẹp.
Nếu Quý gia nghiêm trị, dựa vào mạng lưới quan hệ rộng khắp ở Đại Lương, đủ sức áp chế người khác đến tận cùng, nặng nhẹ thế nào, mọi người trong phủ đều dễ dàng hiểu rõ.
Lại vì tuổi còn trẻ và ít khi ra ngoài, Quý Ngọc Trạch thường dùng thời gian để sáng tác tranh, làm thơ, nghiên cứu kinh Phật và đạt được nhiều thành tựu sâu sắc. Thậm chí còn từng giúp bạn thân của Quý Minh Lãng giải quyết một vụ án phức tạp.
Những điều này chậm rãi lan truyền ra ngoài, hắn thế nhưng càng ngày càng chọc sự tò mò của nhiều người.
Qua vài năm sau tuổi nhược quán (*), không ít gia đình danh giá bày tỏ mong muốn kết thân với Quý gia nhưng hắn đều lịch sự từ chối từng lời một.
Quý Minh Lãng nhìn thấy tất cả trong mắt, nhưng cũng không nói gì thêm.
Đợi một chút vẫn không có lời đáp lại.
Quý Ngọc Trạch hơi chau mày, chăm chú nhìn nàng, thần sắc mịt mờ mà lạnh lùng đi không ít: “Hửm?”
Phù Nguyệt ngẩn ra: “Ta…”
Nhưng nghĩ tới chàng không nghe được, ngay sau đó nàng chỉ nở nụ cười nhạt mà lắc đầu, rồi thay đổi hướng đi, bước theo vị tiểu hòa thượng phía trước.
(*) Nhược quán: 20 tuổi theo quan niệm thời cổ đại Trung Quốc, là độ tuổi trưởng thành của nam nhân.