Sư phụ Tịch Nguyên đang bận rộn trò chuyện cùng với một vị phu nhân đến xin xăm, Phù Nguyệt chờ mãi vẫn không có cơ hội thưa được nửa lời với ông.

Tiểu hòa thượng còn có việc phải làm, dẫn bọn họ đến thiền đường xong thì liền rời đi.

Vì không hay qua vận động nên đôi chân nàng đã bắt đầu mỏi nhừ, không may trong thiền đường lại không có ghế, chỉ có đệm hương bồ, quỳ lâu chỉ càng thêm khó chịu nên nàng chỉ đành nhẫn nhịn mà không than một tiếng.

Khói hương quấn quít trong không gian, Quý Ngọc Trạch với tay áo rộng thùng thình mà đứng bên cạnh tượng Phật. Ánh mắt cụp xuống, thoạt nhìn thuần hậu và ôn hòa, nhưng thần sắc ôn nhu có chút biến mất.

Lúc ẩn lúc hiện.

Cảm xúc mơ hồ khó có thể phân biệt được.

Khoé môi chàng thường cong nhẹ, đôi môi đỏ hồng, hàm răng trắng đều, gương mặt thanh tú, tinh xảo tựa như tranh vẽ.

Trong thoáng chốc, Phù Nguyệt cảm thấy chàng thậm chí còn trông cao quý hơn cả tượng Phật đang được tế bái trong thiền đường.

Trên bàn tế, mấy cây nến đỏ cháy sáng, cùng một lư hương lớn bày theo thế chân vạc, sương khói tụ lại thành từng vòng rồi lại tản ra, chầm chậm bay về phía trần của thiền đường. 

Tiếng gõ mõ vang lên không dứt, âm thanh siêu độ cô hồn và vong hồn.

Nhận ra ánh mắt của Phù Nguyệt đang dừng trên người mình, Quý Ngọc Trạch ngước mắt yên tĩnh nhìn nàng một chút, làm cho ngũ quan càng thêm sắc nét dưới ánh sáng lờ mờ. 

Đôi mày chàng khẽ cong, mang theo một nụ cười mơ hồ khó đoán, cười khẽ tựa như lông vũ đang nhẹ nhàng bay xuống, hỏi:

“Phù nhị nương tử, trên mặt ta có gì dơ bẩn sao?”

Phù Nguyệt im lặng giây lát rồi nhoẻn miệng mỉm cười, cố ý đáp:

“Không, là Quý lang quân quá mức tuấn tú, khiến ta nhất thời khó kìm lòng được.”

Dù sao chàng bị tổn thương thính giác, đều không nghe được nên chỉ cần thấy môi nàng mấp máy đáp lời là đủ, mà vừa hay Tiểu Tần đang đi nhà xí, một lúc cũng chưa quay lại.

Vì thế nàng tuỳ tiện xả một câu đáp lời qua loa lấy lệ.

Nói xong câu đó, nàng nghiêng đầu nhìn về phía khác, vừa vặn thấy sư phụ Tịch Nguyên đã rảnh tay. Không để ý đến Quý Ngọc Trạch thêm nữa, nàng bước nhanh tới khẽ cúi người thưa:

“Tiểu nữ bái kiến sư phụ Tịch Nguyên.”

Quý Ngọc Trạch nhìn thoáng qua bóng dáng của nàng.

Chàng khẽ nắn vuốt đầu ngón tay mang nước da trắng xanh mờ nhạt, dung mạo lạnh nhạt, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhạt như thường, nhưng trong mắt lại toát lên một cổ bình tĩnh lạnh nhạt.

Phải không?

Chàng hạ thấp ánh mắt rồi lại ngẩng lên, buông tay, chậm rãi bước về phía bọn họ.

Tiếng tụng kinh niệm Phật vang lên, trong khi ngoài chùa mưa bụi bắt đầu rả rích rơi xuống. Mưa mỏng manh thấm dần vào những bụi cỏ, hoa lá bên sườn núi, mang lại một cảm giác dễ chịu lạ thường.

Chẳng bao lâu sau, cơn mưa dần dần nặng hạt hơn. Những giọt nước mưa đánh vào mái ngói khiến chúng chảy tràn xuống các khe mái, rơi xuống từng tiếng “tháp tháp tháp”, phá vỡ đi sự tĩnh lặng trong thiền đường.

Cả ngọn núi lớn như chìm trong màn mưa dày đặc. 

Nước mưa len lỏi tràn ngập ra khắp nơi, ánh lên những tia sáng, còn từ trên chùa nhìn ra xa, dãy núi liên miên nối tiếp nhau nhấp nhô, màu sắc đậm nhạt không đồng nhất.

Cửa sổ gỗ hoa văn bên hông thiền đường khẽ mở, phô bày cảnh mưa rừng núi phía sau ở phía đối diện, cùng với đệm hương bồ bên trong.

Ánh mắt Quý Ngọc Trạch dừng lại ở một con thỏ hoang què chân đang chậm rãi di chuyển giữa màn mưa, môi hơi nhấp.

Trên mặt đất lầy lội có một con thỏ hoang bị trượt chân, chới với ngay bên bờ vực sơn nhai. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thì đã có một đôi tay mạnh mẽ kịp thời vươn ra, nhấc bổng nó lên.

Đó là một nam tử áo quần ướt sũng, dáng vẻ tuấn tú và đầy khí chất.

Quý Ngọc Trạch không để ý thêm, chỉ khẽ nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của Phù Nguyệt khi nàng đang quỳ lạy cầu Phật. Nàng nhắm mắt, hai tay chắp lại, cúi đầu dập lạy, mái tóc đen tuỳ ý mà buông rũ theo động tác, khẽ lay động trong không gian tĩnh lặng.

Đứng bên ngoài thiền đường, Tiểu Tần nhìn trời, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Không ổn rồi. Với cơn mưa thế này, chỉ có thể chờ đến khi trời tạnh mới quay về được, dầm mưa chẳng những nguy hiểm mà còn không an toàn chút nào.

Bên trong sư phụ Tịch Nguyên tự mình làm lễ khai quang cho lá bùa. Trên thực tế cũng không kéo dài lâu.

Phù Nguyệt nhận lấy lá bùa từ tay sư phụ, thở phào nhẹ nhõm, nàng nở một nụ cười từ tận đáy lòng, chân thành nói: “Đa tạ Tịch Nguyên sư phụ đã nhọc công.”

Sư phụ Tịch Nguyên đáp: “Thí chủ khách khí.”

Sau đó, ông đưa mắt nhìn ra ngoài cửa thiền đường, ánh nhìn dừng lại vẻ thanh lịch, nhã nhặn trên người Quý Ngọc Trạch. Như thể cố tình thốt lên một lời hàm ý, ông chậm rãi nói:

“Xem ra Phật Tổ muốn ba vị thí chủ lưu lại đây một đêm.”

Phù Nguyệt khẽ liếc nhìn Quý Ngọc Trạch, nhưng từ sắc mặt hắn, nàng không thể nhận ra bất kỳ cảm xúc nào, dù là vui, buồn hay tức giận.

Cuối cùng họ đành nghỉ lại chùa Kim Sơn qua đêm.

Liêu phòng được bố trí đơn sơ, thanh nhã với tường trắng mái ngói đỏ, trên tường treo một vài bức tranh thần Phật, đồ đạc trong phòng chỉ có bàn, ghế và giường gỗ, tất cả đều đã cũ kỹ. Nhưng may mắn thay, căn phòng sạch sẽ, không có mùi gì lạ thường.

*

Đêm buông xuống, cơn mưa dần tan, ánh trăng soi sáng như một lớp sương bạc. Quý Ngọc Trạch bảo Tiểu Tần lui xuống nghỉ sớm, còn mình thì một thân một mình đi về phía sau núi.

Sơn cốc gió nhẹ thoảng qua, không khí sau cơn mưa mang theo sự tươi mát, những đóa hoa dại khẽ rung rinh, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, lá cây vẫn đọng nước, phảng phất trông như được phủ lên một tầng lụa mỏng.

Đêm nay, chàng không thể an lòng mà thưởng trà, trong lòng có chút bồn chồn khiến chàng bất giác nhớ đến vụ án năm xưa.

Đại Lương thịnh thế năm thứ mười chín.

Kinh thành đã bị chấn động bởi một vụ án kinh thiên động địa —— nữ nhi trưởng của đương kim khai quốc thừa tướng bị kẻ gian bắt cóc ngay giữa ban ngày, sau đó ngay lập tức bị sát hại một cách dã man.

Thiên tử giận dữ, lớn tiếng trách cứ kinh thành thất trách trong việc giữ gìn trị an, không ít quan viên vì vụ án này mà bị liên lụy dẫn đến bị cách chức.

Khi đó bằng hữu nổi danh của Quý Minh Lãng đang giữ chức Đại Lý Tự Khanh trong triều, được giao cho phụ trách điều tra vụ án. Để trấn an thừa tướng đang đau khổ và xoa dịu lòng dân kinh thành, Thánh Thượng ban cho ông ta đặc quyền lớn lao.

Chỉ cần tra ra sự thật, hành sự có thể tiền trảm hậu tấu, nhưng Thánh Thượng lại  hạ lệnh trong vòng nửa tháng nhất định phải bắt được hung thủ. Nếu không, Đại Lý Tự Khanh sẽ bị cách chức xử lý.

Quý Ngọc Trạch đối với vụ án này vẫn thờ ơ, chỉ khi Tiểu Tần vô tình nhắc đến, chàng mới buột miệng đưa ra vài ý tưởng của mình.

Không biết vì sao, những lời nói vu vơ ấy lại lọt vào tai Quý Minh Lãng.

Ông sau đó dành trọn một đêm suy nghĩ, không chỉ cân nhắc lợi ích của bản thân, mà còn nhận thấy rằng nếu Quý Ngọc Trạch tham gia và phá được vụ án này, sau này nhi tử có thể danh chính ngôn thuận tiến vào triều đình mà đảm nhận một chức quan nhỏ.

Ngày thứ hai ông tìm đến bằng hữu để kiên nhẫn thuyết phục lấy lý do đây là cơ hội rèn luyện tiểu nhi trong nhà. 

Bất chấp sự phản đối mãnh liệt của Quý phu nhân, Quý Minh Lãng vẫn bỏ ngoài tai, ông cho rằng đàn bà thường nông cạn, ngu muội nên kiên quyết làm theo ý mình.

Ông cương quyết ép buộc Quý Minh Lãng lúc bấy giờ chỉ mới mười lăm tuổi tham gia vào vụ án.

Thời hạn thì vô cùng gấp rút, manh mối lại chẳng có gì.

Dưới áp lực từ hoàng đế, nỗi đau mất con của thừa tướng, cùng sự chỉ trích không ngừng của dân chúng kinh thành, Đại Lý Tự Khanh suốt ngày ủ rũ, u ám.

Khi nghe Quý Minh Lãng thuật lại toàn bộ phân tích của vụ án, ông ta cảm thấy những lời lẽ đó cực kì có lý, như thể hồ quán đỉnh* , mở ra một hướng giải quyết mới.

*hồ quán đỉnh: khai ngộ một cách nhanh chóng

Biết được những điều trên lĩnh hội từ nhi tử chưa đến tuổi nhược quán của bằng hữu, Đại Lý Tự Khanh vừa mừng vừa sợ. Hơn nữa dù sao cũng không tệ hại, khi đã lâm vào đường cùng thì bất cứ điều gì cũng có thể thử, vì thế ông ta liền đồng ý.

Cùng lúc ấy, Đại Lý Tự Khanh cũng đã bắt được năm, sáu gã nam tử khả nghi để tiến hành thẩm vấn.

Ngày hôm đó, Quý Ngọc Trạch cũng có mặt trong nhà tù. 

Đêm đen như mực, ánh đèn trong ngục ảm đạm, bóng người khi thì giao nhau, tiếng rên rỉ tuyệt vọng vang lên không ngớt, hoà cùng tiếng roi đập tàn bạo.

Lính canh ngục tự tiện hành hình, dùng đầu gỗ nhọn đâm mạnh vào tứ chi của nam tử bị bắt. Dưới sức mạnh tàn bạo, khuôn mặt của gã vô cùng dữ tợn tựa như ác quỷ đoạt mệnh. 

Tiếng hét thảm thiết liên tiếp từ đợt này đến đợt khác, xé toạc cả màn đêm.

Lưỡi dao lạnh lẽo từng đợt rơi xuống, thịt trở nên nhầy nhụa, mùi máu tanh nồng, nóng hổi quanh quẩn mà phiêu đãng trong phòng giam mãi không bay đi, lưỡi dao chém sắt như chém bùn xuyên qua từng lớp da thịt.

Máu thấm đẫm từ xương sườn lộ ra, từng đốt từng đốt xương gồ ghề hiện rõ dưới ánh đèn mờ mịt.

Cả người kẻ chịu hình bê bết máu, run rẩy không ngừng khiến những giọt máu tươi nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền đất, biểu cảm vô cùng thống khổ nhưng hắn ta không quên thều thào mà kêu hai chữ oan uổng.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Đại Lý Tự Khanh cau mày đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ. Tuy vậy ông không hề có chút thương xót nào. 

Ông ta chỉ tràn ngập lo lắng cho con đường làm quan của chính mình.

Trong số đó có kẻ thà chết chứ quyết không chịu khuất phục. Hắn vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích, đôi mắt đỏ ngầu trừng thẳng vào Đại Lý Tự Khanh. Sự phẫn nộ làm hắn trong nháy mắt bùng phát, thoát khỏi sự kiểm soát của lính cai ngục và xiềng xích mà lao thẳng đến tấn công.

Sự việc xảy ra bất ngờ nhưng lính canh đã kịp thời phản ứng nhanh chóng. Thanh kiếm rời vỏ, hàn quang lóe lên,  chỉ thấy đầu của nam tử đã bị chém lìa như gió thổi bay.

Cái đầu xoay vài vòng rồi “phanh” một tiếng rơi xuống đất, vừa lúc lăn đến bên chân Quý Ngọc Trạch.

Máu tươi ấm nóng nhuộm đỏ tà áo trắng tinh, mùi tanh nồng đậm xộc thẳng vào mũi, cũng có một vài giọt máu bắn lên gương mặt tuấn tú của chàng, sắc đỏ trên làn da trắng nhợt như tô thêm nét yêu dị, diễm lệ. 

“Còn không mau dọn sạch.” Đại Lý Tự Khanh lên tiếng, lính canh ngục vội vàng dọn đi cái đầu kia.

Sau khi hết kinh hãi, Tiểu Tần liền vội bước đến, nhưng Quý Ngọc Trạch chỉ thản nhiên đáp: “Không sao”

*

Chùa Kim Sơn về đêm lạnh lẽo kéo dài, gió núi từng cơn phất qua làm quần áo Quý Ngọc Trạch khẽ lay động. Hắn dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh đêm đó, phảng phất như còn vương vấn nơi đầu mũi.

Bất chợt, một bàn tay nhỏ bé mềm mại kéo nhẹ ống tay áo chàng.

Chuyện cũ đang quẩn quanh trong tâm trí chợt tan thành mây khói.

Quý Ngọc Trạch nghiêng đầu, ánh mắt bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Phù Nguyệt. Đôi mắt nàng sáng như sao, gần trong gang tấc với đôi môi phấn hồng mấp máy.

Nàng gọi: “Quý lang quân?”

*Từ chương này mình sẽ chỉnh lại cách gọi nam chính từ hắn thành chàng nha mn, những người xung quanh vẫn sẽ dùng là hắn, nàng ta. Mình đã beta lại những chương trước luôn, nếu mn thấy cách gọi hay xưng hô có gì cần góp ý thì cứ cmt để mình biết nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play