Dưới ánh trăng sáng tỏ, đôi mắt đen láy của Phù Nguyệt phản chiếu bóng hình chàng. Quý Ngọc Trạch hơi kéo giãn khoảng cách, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút nghi hoặc:

“Phù Nhị nương tử, ngươi không ngủ được sao?”

Nàng gật đầu, ánh mắt dừng trên bàn tay chàng, ý đồ rõ ràng.

Nhận ra nàng muốn gì, ánh sáng mờ ảo che giấu trong mắt chàng thoáng qua rồi biến mất, sau một thoáng do dự, chàng vẫn đưa tay ra. Phù Nguyệt cong khóe môi, chậm rãi nắm lấy đôi tay.

Vừa viết vừa khẽ hỏi: “Ngươi cũng vậy sao?”

Lông mi Quý Ngọc Trạch khẽ rung, nét mặt lại nhanh chóng trở nên bình thản, ôn hòa đáp: “Ừ.”

Phù Nguyệt tiếp lời: “Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đến chùa Kim Sơn lúc nào?”

Chàng suy nghĩ một chút, rồi trả lời:

“Sáng sớm mai. Gần đây thời tiết hay thay đổi, nếu đi muộn, sợ rằng sẽ gặp mưa.”

Trước khi Quý Ngọc Trạch tỏ ra mất kiên nhẫn, Phù Nguyệt lục lọi lại cốt truyện của nguyên tác, cố gắng tìm một đề tài:

“Ta nghe nói trước đây ngươi từng giúp điều tra vụ án của con gái thừa tướng ở kinh thành?”

“Ừ.” Có lẽ nhận ra câu trả lời một chữ quá mức qua loa, chàng bổ sung: “Việc từ nhiều năm trước.”

Chuyện này Phù Nguyệt vốn biết rõ. Trong nguyên tác, hiện tại chàng vẫn âm thầm giúp quan phủ điều tra vụ án, đổi lại phải có điều kiện riêng.

Tác giả không miêu tả chi tiết nên nàng không biết vụ án rốt cuộc ra sao, chỉ thấy nghi hoặc không hiểu tại sao chàng lại giấu giếm Quý Minh Lãng.

Quý Ngọc Trạch nhìn thấy nàng sững sờ, khóe môi thoáng cong lên, ánh mắt hiện lên chút tìm tòi nghiên cứu:

“Phù Nhị nương tử cảm thấy hứng thú với vụ án năm đó sao?”

Thực ra Phù Nguyệt không hứng thú chút nào. Người tò mò từ đầu đến cuối chỉ có chàng, vì nhiệm vụ công lược, nhưng đương nhiên, nàng không thể nói ra điều này.

“Không có, ta chỉ hỏi một chút thôi. Quý lang quân không cần bận lòng.” Viết vài lần, từng câu từng chữ dần trở nên quen thuộc hơn.

Thiếu nữ búi tóc vân nga nga, trán thanh tú, mày như lá liễu. Trên người nàng thoang thoảng hương thơm thanh nhã, bờ vai gầy như cành liễu trước gió, tựa như chạm khẽ là gãy.

Nàng cúi mắt, chăm chú nhìn bàn tay thon dài của chàng, từng nét bút nghiêm túc mà viết.

Chỉ trong thoáng chốc, đuôi lông mày Quý Ngọc Trạch khẽ nhướn lên, như suy nghĩ điều gì, chủ động hỏi:

“Mẫu thân ta nói Phù Nhị nương tử trước đây từng đến kinh thành ba lần? Là ở lại Quý phủ?”

Phù Nguyệt khựng lại: “Đúng là ba lần, nhưng không phải lần nào cũng ở Quý phủ, mà là ở nơi khác trong kinh thành, nhưng thật ra là từng gặp Quý phu nhân một lần bên ngoài.”

Nói xong, nàng mỉm cười, đoán rằng chàng đã thích ứng, liền tăng tốc viết:

“Ta viết nhanh hơn nhé?”

“Có thể.” 

Nàng nói tiếp: “Không ngờ qua nhiều năm, Quý phu nhân vẫn nhớ đến ta và tỷ tỷ. Còn viết thư cho phụ thân, mời ông đưa chúng ta đến kinh thành gặp mặt.”

Hệ thống đã sắp xếp thân phận mới và hoàn thiện chi tiết cốt truyện nguyên tác. Tất cả những điều này đều được chuyển vào đầu nàng ngay từ khi bắt đầu nhiệm vụ công lược.

Nhờ vậy nàng có thể ứng phó trôi chảy trước câu hỏi của chàng mà không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Chàng nhìn về phía xa nơi vách núi, chỉ để lại góc nghiêng khiến nàng không thể thấy rõ biểu cảm:

“Những ngày ở chung, ta thấy Phù Nhị nương tử dường như rất hiểu về chuyện của Quý gia.”

Phù Nguyệt thầm khó hiểu: “Quý lang quân nói đùa rồi.”

Quý Ngọc Trạch quay đầu lại, ánh mắt trầm xuống, ý vị thâm trường:

“Phù Nhị nương tử trước khi đến Quý phủ đã biết về ta… chẳng lẽ chưa từng nghe qua chuyện gì sao?”

Lực nắm tay chợt trở nên căng thẳng, Quý Ngọc Trạch cúi đầu liếc nhìn, ánh mắt thoáng qua bàn tay đang nắm, nàng lập tức nới lỏng lực đạo.

Ngày đầu tiên gặp mặt, nàng chưa từng quá để tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt này, cũng không ngờ hắn lại nhạy cảm đến vậy. May mắn sơ hở không quá lớn, có lẽ vẫn có thể qua loa mà che đậy được.

“Không có.” Phù Nguyệt gắng giữ vẻ bình tĩnh đáp lại.

Sau một khoảng lặng kéo dài, Quý Ngọc Trạch khẽ cong khóe môi, đôi mắt lộ ra vài phần ý cười:

“Ngày đầu tiên gặp Phù Nhị nương tử, khi biết ta thất thông, trên mặt ngươi không hề lộ một tia kinh ngạc. Ta còn tưởng ngươi đã nghe gia phụ nói từ trước.”

Chàng đổi giọng, đôi mắt lưu li khẽ động:

“Xem ra là ta nghĩ nhiều.”

Nàng bình thản trả lời: “Ta và Quý đại nhân chưa từng trò chuyện qua, Quý lang quân hiểu lầm rồi.”

Chàng gật đầu, giọng nói không chút bận tâm: “Ừ.”

Đêm đã khuya, tuy cuộc trò chuyện tối nay không kéo dài nhưng như thế đã đủ, tạm gác những chuyện khác sang một bên, ít nhất nàng có thể nhận thấy rằng chàng không còn bài xích việc nàng chạm vào chàng như trước.

“Trời đã khuya, Quý lang quân nên trở về phòng nghỉ ngơi. Sáng mai chúng ta còn phải lên đường sớm.” Phù Nguyệt buông bàn tay đã bị chính mình làm nóng lên.

“Được.”

*

Quý phủ, Thanh Phong viện

Quý phu nhân nhẹ nhàng chỉnh lại bộ xiêm y vân hoa tinh xảo và rườm rà trên người. Bà hơi nghiêng người, ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn trang điểm khảm vàng bạc.

Đôi tay được bảo dưỡng cẩn thận khẽ nâng lên.

Trước chiếc gương đồng được chạm trổ hoa văn, bà từ tốn tháo từng món trang sức trên búi tóc, rồi dịu dàng đặt từng món vào hộp trang sức hình hoa mai tinh xảo.

Tiến lại gần cửa sổ trúc, Quý Minh Lãng chăm chú nhìn vào án thư bằng gỗ hoa lê, nơi đặt cuốn điển tịch đã mở sẵn. Đôi mày ông khẽ chau lại, dáng vẻ quen thuộc mỗi khi suy tư.

Thỉnh thoảng ông cầm bút trích lục một vài đoạn, hoặc viết xuống những suy nghĩ trong lòng.

Đợi người bên cạnh búi lại tóc gọn gàng không có chút trang sức, Quý phu nhân mới quay đầu nhìn về phía ông:

“Lão gia, chàng và Phù đại nhân trong triều có thường xuyên qua lại không?”

Quý Minh Lãng đặt cuốn điển tịch xuống:

“Phu nhân vì sao lại hỏi điều này?”

Việc Phù Viện sinh bệnh trước khi Quý Ngọc Trạch và Phù Nguyệt lên đường đến chùa Kim Sơn đã có người bẩm báo, Quý phu nhân cũng từng đích thân đến thăm.

Bà còn nhớ rõ, phu nhân Phù gia đã qua đời từ mười năm trước. Khi nhìn thấy Phù đại nương tử, dáng vẻ gầy yếu tái nhợt của thiếu nữ ấy càng khiến bà không khỏi động lòng thương cảm. Dưới gối bà không có con gái, vì thế lòng càng thêm xót xa.

Nghĩ đến việc năm nay nàng vừa tròn nhị cửu cũng chính là 18 tuổi, mà nàng lại ôn nhu, hiền hậu, phong thái đoan trang, đích thực là lựa chọn tốt cho vị trí tức phụ.

Cho nên Quý phu nhân cất lời: “Thiếp nghĩ rằng Phù gia đại nương tử là người thuần lương, hành sự đoan chính. Thiếp muốn tác thành cho nàng và Trầm Chi. Lão gia thấy ý này thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play