Quý Minh Lãng khẽ suy tư, nói: “Cứ vậy đi.”
Phù Chính Lâm nhậm chức ở nơi khá xa kinh thành, trước kia chỉ nghe Quý gia có một vị công tử tài trí hơn người, cũng không rõ Quý Ngọc Trạch lại bị thất thông.
Mấy ngày ở Quý phủ hẳn là đã nghe được chút gì, chỉ không rõ suy nghĩ ra sao, phải quan sát kỹ lưỡng, nghe ngóng thêm mới có thể phán đoán được thái độ của ông ta.
Quý phu nhân thấy vậy, không nói nhiều: “Cũng được, cứ để bọn nhỏ tự nhiên đi.”
Thật ra vị Phù Nhị nương tử kia cũng là người không tệ.
Chỉ là dung mạo quá mức diễm lệ, e là không được lòng các bậc trưởng bối, nhưng được cái tính tình tốt, tuổi tác cũng vừa vặn.
Mười bảy tuổi, vẫn còn chưa có hôn sự.
Quý phu nhân cũng rất hài lòng với nàng. Bỗng nhớ đến chuyện năm xưa của Quý Ngọc Trạch.
Các công tử nhà quyền quý ở kinh thành đến tuổi sẽ có thông phòng để dạy dỗ chuyện phòng the, tiện cho sau này thành thân.
Mà Quý Minh Lãng bận việc triều chính, đương nhiên không quản đến chuyện này, Quý phu nhân tuy quán xuyến việc nhà, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của Quý Ngọc Trạch.
Hỏi qua vài lần, bị từ chối nên bà cũng không nhắc lại nữa.
Năm Quý Ngọc Trạch mười sáu tuổi, trong viện không thiếu nha hoàn có dã tâm, mưu đồ hạ dược để bò lên giường chàng, cuối cùng kết quả lại bị nhốt trong phòng củi một đêm.
Vừa lúc lại vào giữa mùa đông giá rét, nha hoàn ăn mặc phong phanh, nàng ta suýt chút nữa bị đông cứng.
Dù người trong phủ hỏi thế nào, nha hoàn kia trước sau không chịu khai người đã nhốt nàng vào phòng củi, kín miệng như bưng. Đám hạ nhân không rõ chân tướng nên liền đồn là do đắc tội với ai đó.
Quý Minh Lãng từ nhỏ đã dạy Quý Ngọc Trạch phải nghiêm khắc với bản thân, đối đãi với bất kỳ ai cũng phải giữ phong độ quân tử, khiêm tốn với mọi người.
Chính vì thế lại thêm chuyện xảy ra trong sân mình nên Quý Ngọc Trạch còn tự mình đi an ủi nha hoàn kia.
Toàn phủ đều khen ngợi công tử có lòng Bồ Tát, bất quá chỉ là một nha hoàn thấp hèn, vậy mà lại được đối đãi như thế, dù sao trong viện chàng còn có ba nha hoàn khác.
Dù thiếu một người thì cũng chẳng có vấn đề gì to tát.
Nói đến đây, Quý phu nhân không thể quên được cảnh tượng đó.
Quý Ngọc Trạch đứng trước mặt nha hoàn sắc mặt trắng bệch, như thể không thấy đối phương đang run rẩy, giọng điệu ôn hòa hỏi: “Có chỗ nào không ổn không?”
Nha hoàn điên cuồng lắc đầu trả lời: “Dạ thưa không sao ạ, nô tỳ đã làm lang quân lo lắng rồi.”
Chàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tựa vầng trăng non trên nền trời trắng ngần không tì vết, chậm rãi nói: “Vậy thì tốt.”
Chờ Quý Ngọc Trạch rời đi, nha hoàn liền quỳ xuống trước mặt bà, xin được rời khỏi Quý phủ, Quý phu nhân sống nhiều năm, tự nhiên nhìn ra manh mối.
Sau khi gặng hỏi, bà mới biết nha hoàn muốn quyến rũ Quý Ngọc Trạch để leo lên địa vị cao, cuối cùng còn bị nhốt vào phòng củi, đúng là “trộm gà không thành lại mất nắm gạo”.
Khi đó người trong phủ không ai biết nha hoàn kia đã từng mưu tính với Quý Ngọc Trạch.
Nếu không phải chính miệng nha hoàn kia kể, Quý phu nhân cũng sẽ không biết, nhưng bà vẫn cảm thấy kỳ lạ, sợ chuyện không đơn giản như vậy, bèn hỏi lại.
Nha hoàn kia chỉ khóc lóc nói không còn mặt mũi nào đối diện với lang quân, ngoài ra nàng ta không chịu nói thêm nửa lời.
Giờ nhớ lại chuyện này, Quý phu nhân càng cho rằng mình đã trách oan Quý Ngọc Trạch, nhi tử vốn thiện lương, không hề trách tội nha hoàn kia, lúc ấy bà sao có thể nghĩ theo hướng khác được chứ. Nghĩ tới suy nghĩ ban đầu của mình, bà không khỏi dần dần cảm thấy áy náy.
“Phu nhân? Phu nhân?” Quý Minh Lãng không biết đã đến trước mặt Quý phu nhân từ lúc nào, thấy bà đang trầm tư, không khỏi gọi vài tiếng.
Ông đỡ lấy vai bà, khom lưng, nhìn hình ảnh hai người phản chiếu trong gương đồng, có những dấu vết nhàn nhạt của thời gian.
“Phu nhân có tâm sự sao?”
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Quý phu nhân vỗ vỗ tay Quý Minh Lãng đang đặt trên vai mình, nở nụ cười: “Không có gì, lão gia đừng nghĩ nhiều.”
*
Sáng sớm hôm sau.
Trên không chùa chiền thoang thoảng khói bếp, liêu phòng của Phù Nguyệt mơ hồ nghe được tiếng niệm chú trầm lặng hào hùng.
Sau khi chỉnh trang dung nhan, xếp gọn chăn gối, nàng vén tấm rèm cửa màu nâu dày dặn, bước ra ngoài, đi theo con đường nhỏ không một bóng người mà bước thẳng đến thiền thính.
Các hòa thượng đang cùng nhịp điệu mà niệm chú, Phù Nguyệt nghĩ chắc đây là giờ học buổi sáng của chùa Kim Sơn.
Nàng đang định quay người ra ngoài thì đã bị tiểu hòa thượng hôm qua gặp phát hiện ra, nhẹ nhàng đứng dậy, tay không rời tràng hạt.
“Thí chủ, định xuống núi sao?”
“Ừm.” Nàng chắp tay, sợ làm ồn đến các hòa thượng khác, cố ý nói nhỏ.
Tiểu hòa thượng đề nghị: “Nghĩ đến thí chủ từ kinh thành đến, không bằng dùng bữa sáng rồi xuống núi, bây giờ khởi hành, ít nhất cũng phải một, hai canh giờ nữa mới đến được kinh thành.”
Tối qua ăn cơm chay, hương vị cũng được, chỉ là mau đói, nghe thấy hai chữ “bữa sáng”, Phù Nguyệt bỗng cảm thấy dạ dày hơi đau.
“Vậy làm phiền tiểu sư phụ.”
Tiểu hòa thượng mỉm cười: “Mời đi theo tiểu tăng.”
Phù Nguyệt vừa vào trai đường không lâu, có hòa thượng khác dẫn Quý Ngọc Trạch đến, hai người ngồi cùng bàn, nàng nhìn chiếc chén sứ trắng có viền tre trên bàn, có chút gò bó.
Tiểu hòa thượng đã sớm trở về làm công việc của bản thân, ở đây hiện tại có tăng lữ phụ trách nhà bếp mang thùng đến rót cháo cho bọn họ: “Thí chủ, mời dùng.”
“Làm phiền rồi.” Phù Nguyệt và Quý Ngọc Trạch đồng thanh nói.
Chạm phải ánh mắt kinh ngạc của nàng, đôi mắt chàng trầm tĩnh như mặt nước hồ sâu: “Ừ?”
Cố gắng ổn định cảm xúc, Phù Nguyệt chậm rãi nghĩ thông suốt, Tiểu Tần không ngồi ở đây, Quý Ngọc Trạch không biết vị tăng lữ kia nói gì chắc là chỉ là thấy hắn ta rót cháo nên nói cảm ơn thôi.
“Không có gì.” Nàng gần như là theo thói quen lắc đầu.
Trước khi đi, ở dưới sơn môn gặp được sư phụ Tịch Nguyên định ra ngoài, Phù Nguyệt và Quý Ngọc Trạch chào hỏi, ông dừng bước, hướng về phía xe ngựa bên này.
Nhưng không phải để nói chuyện với nàng.
Sư phụ Tịch Nguyên lấy từ trong áo cà sa ra một quyển kinh thư ố vàng mà đưa đến trước mặt Quý Ngọc Trạch, ông cười nhạt nói: “Bần tăng có duyên với thí chủ, mong thí chủ nhận cho.”
Chàng khựng lại, vẻ mặt vẫn không có thay đổi lớn mà giơ tay nhận lấy, cúi đầu nhìn: “Cảm tạ sư phụ Tịch Nguyên.”
Trên đường về, Quý Ngọc Trạch lật xem cuốn kinh thư mà sư phụ Tịch Nguyên tặng.
Phù Nguyệt nhìn chàng, tâm tình có chút phức tạp.
Lần này trở lại kinh thành, Đại Lý Tự thiếu khanh Lục Nhiên trong nguyên tác, cũng chính là nam chính sắp xuất hiện sẽ xuất hiện cùng với một vụ án với nam phụ Quý Ngọc Trạch.
Quý Ngọc Trạch đột ngột ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đánh giá của nàng, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Có chuyện muốn nói với ta sao?”
Phù Nguyệt hơi khựng lại, khóe miệng hơi động: “Không có.”
Sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Khi trả lời, hai mắt nàng nhìn thẳng vào chàng, đôi mắt dưới hàng mi hơi cong như có ánh sáng lấp lánh, má lúm đồng tiền ẩn hiện bên khóe miệng.
Quý Ngọc Trạch nhìn nàng một cái, không nói gì nữa, chàng nhẹ nhàng khép cuốn kinh thư, đặt sang một bên, vén rèm xe lên mà ngắm cảnh ven đường.
Xe ngựa vừa tiến vào kinh thành thì phía sau lại vang lớn một tiếng, cửa thành trong nháy mắt đóng lại.
Lúc này trên đường cái vang lên một trận tiếng vó ngựa dồn dập, từ xa đến gần, bụi đất bay mù mịt khiến người đi đường phải bịt mũi lại nhìn.
Trên lưng ngựa có một nam tử mặc quần áo màu xám nhạt, mặt mày tuấn lãng nhưng mang theo sát khí, chính là Đại Lý Tự thiếu khanh Lục Nhiên.
Hắn xoay người xuống ngựa, nha dịch đi theo, bên hông toàn mang theo trường kiếm hàn quang lấp lánh.
“Đại Lý Tự phá án, bắt giữ nghi phạm, người không liên quan mau chóng tránh ra.” Lục Nhiên giơ thẻ bài xuống trước mặt mọi người trên đường.
Dựa lưng vào vách xe ngựa, Quý Ngọc Trạch chậm rãi mở mắt. Xe ngựa bị bắt dừng lại, không tiến không lùi, thành ra trở thành chiếc xe bị kẹp giữa cửa thành và đường cái.
Phù Nguyệt cũng nghi hoặc, nàng đang định vén rèm lên hỏi mã phu hoặc Tiểu Tần xem đã xảy ra chuyện gì.
Thì đột nhiên một bàn tay đầy vết thương đã giành trước một bước mà vén rèm lên.