Ánh mắt nàng nhanh chóng lướt qua, chỉ thấy Tiểu Tần bên hông chống một cây đao, mày nàng nhíu chặt.

“Ngươi, ra đây cho ta.” Nam tử mày rậm mắt to, mặt mày dữ tợn ra hiệu Phù Nguyệt ngồi ra ngoài một chút.

Thấy nàng vẫn không động đậy, gã hung hăng nói: “Nếu không ta giết hắn.”

Mã phu kéo dây cương, ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, điều quan trọng nhất là bên trong còn có lang quân Quý gia, nếu xảy ra bất kỳ sai sót nào thì mạng nhỏ của ông cũng khó giữ.

Cảm nhận được vật lạnh lẽo kề vào eo, Tiểu Tần toàn thân run rẩy, đôi mắt nhỏ cầu cứu nhìn về phía nàng.

Khi đối mặt với uy hiếp, mặc dù Phù Nguyệt cũng sợ hãi nhưng nàng không còn cách nào, Quý Ngọc Trạch ngồi tận phía trong, mà nam tử cố tình muốn nàng đi ra phía trước.

Không ra, có lẽ gã sẽ giết nàng ngay lập tức.

Ra ngoài, có thể còn một tia hy vọng sống sót.

Mắt thấy Lục Nhiên sắp tìm đến đây, nam tử với tốc độ cực nhanh mà buông Tiểu Tần ra, chui vào trong, không hề thương hoa tiếc ngọc mà kề dao vào cổ Phù Nguyệt.

Lưỡi dao hơi dùng sức một chút, trên làn da cổ trắng như tuyết của nàng lập tức hiện lên một vệt máu nhợt nhạt.

Máu tươi chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Gã hạ giọng nói: “Không muốn chết thì im miệng cho ta.” Sau đó, trừng mắt nhìn Quý Ngọc Trạch: “Còn ngươi nữa, đừng có lộn xộn.”

Quý Ngọc Trạch liếc nhìn Phù Nguyệt đang cố tỏ ra bình tĩnh, không mấy để ý mà xoa nhẹ lòng bàn tay, ngón tay thon dài hơi cong lên giữa không trung tạo thành một đường cong duyên dáng, tao nhã mà đẹp mắt.

Nam tử lại không hề để ý đến Quý Ngọc Trạch, lực chú ý của gã toàn bộ tập trung vào động tĩnh bên ngoài. Khi nãy trong quá trình Đại Lý Tự bắt giữ, gã ta đã may mắn thoát được một kiếp.

Biết kinh thành không thể ở lại được nữa, gã  quyết định ra thành, tưởng chừng bình minh thắng lợi ở ngay trước mắt, ai ngờ cửa thành lại đột ngột đóng lại.

Người của Đại Lý Tự cũng đuổi đến đây, gã không còn đường lui nên đành phải chui vào một trong bốn chiếc xe ngựa vừa mới vào thành.

Lục Nhiên một đường truy đuổi, tin chắc phạm nhân chưa thể chạy thoát khỏi kinh thành nên chắc chắn sẽ ẩn nấp ở gần đây.

Ánh nắng ban trưa chiếu lên những mái ngói cong cong trong thành lầu, vô số cờ hiệu của các cửa hàng tung bay phấp phới, không cái nào không biểu hiện sự phồn hoa hưng thịnh của kinh thành.

Nhưng chính tại nơi náo nhiệt này, lại xảy ra không ít vụ án kinh hoàng.

Nhìn một lượt xung quanh đây thì trừ những hàng quán bên đường gần cửa thành và bốn chiếc xe ngựa đang bị chặn lại trước mặt, không còn nơi nào khác phạm nhân có thể ẩn nấp.

Trong lúc Phù Nguyệt và nam tử giằng co, Lục Nhiên đã cẩn thận kiểm tra ba chiếc xe ngựa phía trước, tất cả đều không thu hoạch gì.

Hiện tại chỉ còn lại chiếc xe của Quý phủ.

Hắn dùng chuôi kiếm gõ gõ vào xe ngựa, giọng điệu đầy áp bức hỏi mã phu: “Là người của nhà nào?”

Mã phu mồ hôi nhễ nhại chảy ròng ròng, ông ta vội vàng buông dây cương, không kịp lau mồ hôi trên trán mà chắp tay cúi đầu hành lễ với Lục Nhiên.

Cúi đầu đáp: “Thưa đại nhân, là nô tài trong phủ của lang quân nhà ta.”

Lục Nhiên nghe xong, phản ứng bình thường, giọng điệu chắc chắn đáng tin, rất có phong thái thiết diện vô tư: “Bất kể là ai, đều phải xuống xe.”

Bên trong xe ngựa Phù Nguyệt thấp thỏm lo âu, mồ hôi lạnh tuôn ra như không cần tiền.

Giữa hai bên giằng co một hồi thì rèm xe đột nhiên bị vén lên một nửa, Quý Ngọc Trạch chậm rãi bước xuống, vẻ mặt thong dong như thể mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

Hơi chắp tay, mặt không đổi sắc nói: “Ra mắt đại nhân.”

Gương mặt tuấn tú của chàng  mang vẻ tái nhợt như bệnh tật, vai rộng chân dài, thắt đai ngọc tố cẩm, dáng người thẳng tắp, toát lên vẻ cao quý trời sinh.

Ánh mắt chàng hờ hững, lại như vực sâu không đáy, nhìn lâu phảng phất như có thể rơi xuống núi sâu vạn trượng, tan xương nát thịt.

Người trên đường tò mò đánh giá, xì xào bàn tán: “Đây là lang quân nhà ai? Nhìn khí chất hẳn là lang quân của nhà quyền quý.”

 “Không biết, nhưng mà lớn lên thật là đẹp mắt.”

Lục Nhiên hơi nheo mắt, lùi về phía sau một bước, ánh mắt vẫn thường xuyên nhìn về phía xe ngựa: “Bên trong còn có người khác không?”

Tuy rằng nhìn Quý Ngọc Trạch, nhưng lại hỏi Tiểu Tần đang mặt mày tái mét.

Tiểu Tần được mã phu đẩy, hắn như vừa tỉnh khỏi cơn mê, ánh mắt hơi mơ hồ không chắc chắn, nhưng đã  kịp thời cúi mi che đi.

“Không, chỉ có một người là lang quân.”

Sự im lặng bao trùm, Lục Nhiên mím môi, nghiêng người sang một bên mà nhường đường cho xe ngựa: “Bản quan chỉ là phụng mệnh hành sự, quấy rầy.”

Hắn không lập tức rời đi mà còn đứng đó nhìn Quý Ngọc Trạch lên xe ngựa. Vẫn giống như vừa rồi, chàng chỉ vén lên một góc nhỏ nên hắn không nhìn rõ bên trong còn có ai hay không.

Chưa vào được bao lâu thì xe ngựa đột ngột rung lắc mạnh, một vệt máu tươi bắn lên tấm rèm xe màu xanh lục khiến góc rèm tung ra ngoài.

 Bọn nha dịch theo bản năng rút kiếm, nhắm thẳng vào chiếc xe ngựa xa hoa nhưng kín đáo.

Chỉ thấy Quý Ngọc Trạch dùng con dao nhỏ dính đầy máu mà bình tĩnh vén rèm ra, bộ y phục sạch sẽ giờ phút này đầy vết máu, gương mặt trắng như ngọc cũng không tránh khỏi bị vấy bẩn.

Máu tươi làm cho đôi môi càng thêm đỏ thắm. Một giọt máu theo cằm rơi xuống.

Dựa vào một bên của xe ngựa, Phù Nguyệt nuốt nước miếng, nàng cố gắng không nhìn vào nam tử ngã trong xe không còn khả năng phản kháng, run rẩy đưa một chiếc khăn thêu hoa sen qua.

Quý Ngọc Trạch nhẹ giọng nói lời cảm tạ.

Cổ họng nàng nghẹn lại, nhớ tới những động tác như nước chảy mây trôi vừa rồi của chàng mà không khỏi rùng mình, da đầu tê dại, một đao lại một đao, nhanh, tàn nhẫn và chuẩn xác.

Chàng liếc nhìn vào trong xe.

Vừa dùng khăn lau nhẹ nhàng vết máu, vừa hỏi Lục Nhiên - người vẫn đứng vững như núi Thái Sơn: “Đại nhân, đây chính là phạm nhân mà ngươi đang bắt giữ?”

“Ừ.” Lục Nhiên gật đầu.

Trước khi lên xe ngựa, Quý Ngọc Trạch đã nhìn chằm chằm vào con dao nhỏ treo bên hông Lục Nhiên, dù sao đối phương cũng đã lăn lộn ở Đại Lý Tự mấy năm, vì thế dứt khoát tháo xuống đưa qua.

Sự thật chứng minh, phỏng đoán của hắn lúc đó là chính xác, quả thật trong xe ngựa có giấu phạm nhân, gã ta còn bắt cóc người khác.

“Cảm tạ đao của đại nhân.”

Sau đó, Quý Ngọc Trạch cầm con dao ném qua.

“Đáng lẽ bản quan phải cảm tạ công tử đã giúp bắt được phạm nhân.” Lục Nhiên nhanh nhẹn giơ tay bắt lấy, mày kiếm mắt sáng, không hề cười cợt.

Hắn xử sự bình tĩnh, lập tức ra lệnh cho thủ hạ tiến lên áp giải phạm nhân đã bị đánh gãy gân tay gân chân đang thống khổ rên rỉ.

Người khác có thể không nhìn ra gân tay gân chân của phạm nhân đã bị đứt, chỉ cho rằng nam tử bị ngoại thương nên nhất thời không có sức giãy giụa.

Nhưng người luyện võ nhiều năm như Lục Nhiên chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.

Bất quá tên phạm nhân này liên tiếp giết hại nhiều thiếu nữ như vậy, dù có lấy mạng đền cũng không đủ.

Huống chi hiện tại gã ta vẫn còn sống, chỉ là không thể hành động thôi, hơn nữa Quý Ngọc Trạch trong tình huống đó cũng coi như là tự vệ.

Không có gì đáng trách.

Chỉ là thủ pháp quá mức thành thạo, một chiêu đã đánh gãy gân cốt của người khác, không phải ai cũng có thể làm được......

Lục Nhiên hơi lắc đầu, chuyển sự chú ý sang Phù Nguyệt - người mà y phục cũng dính không ít máu: “Vị nương tử này, máu trên người ngươi?”

Nghe vậy, Phù Nguyệt kiểm tra một chút, nàng phát hiện máu có vẻ đều là của nam tử kia, không liên quan gì đến mình.

Sợi dây căng thẳng trong lòng cũng lỏng ra, nàng đáp: “Không phải của ta, ta không sao.”

Ngập ngừng một chút, Lục Nhiên chỉ vào cổ nàng: “Ngươi bị thương ở đây.”

Phù Nguyệt dùng tay sờ, đầu ngón tay còn dính máu, lúc không để ý thì không đau nhưng một khi để ý rồi, cơn đau lại dần dần lan ra.

Một đôi tay xinh đẹp đưa ra trước mặt nàng, ngước mắt lên, thì ra là Quý Ngọc Trạch.

Các ngón tay mở ra chiếc khăn có hương mộc lan của chàng, nó vòng qua chiếc cổ trắng mịn của nàng, có lẽ vì không chú ý lực nên vô tình kéo chặt xuống.

Hô hấp có chút khó khăn, cảm giác như  nghẹt thở, Phù Nguyệt nhíu mày, không nhịn được khẽ kêu một tiếng.

Đầu ngón tay Quý Ngọc Trạch tựa như vô tình lướt qua vết máu kia, ngón tay thon dài dính chút máu của nàng, nhẹ giọng nói: “Có làm đau Phù Nhị nương tử không?”

Nàng gật đầu: “Ừm, hơi đau.”

“Xin lỗi.” Chàng nói.

Phù Nguyệt giật nhẹ khóe miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play