Sáng sớm hôm sau, khi gà vừa mới gáy, Tần Thanh Chước liền rời giường, mặc vào hỉ phục, đem đầu tóc cột gọn gàng. Hắn cầm khăn đi rửa mặt, nước lạnh vừa tát lên mặt, cả người liền tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trong chậu rửa mặt phản chiếu ra một gương mặt tuấn mỹ, mắt phượng mày kiếm, đôi mắt đen nhánh như mực, bên trong ánh lên một vệt ánh sáng. Hình dáng ngũ quan mơ hồ.
Gương mặt này cùng với gương mặt của hắn ở hiện đại có thể nói là giống nhau như đúc.
Bạch Uyển hô: “Thanh Chước, rửa mặt xong rồi thì đi thôi!”
“Tới liền đây, nương.”
Bạch Uyển nhìn thấy con trai đi ra cũng lắp bắp kinh hãi, tướng mạo của nàng và Tần phụ đều đẹp, Tần Thanh Chước lớn lên tự nhiên cũng đẹp. Chỉ là ngày thường biếng nhác, mặt mày luôn có vẻ bạo ngược, đi đường cũng là khom lưng, hai mắt u ám.
Hiện tại vẻ bạo ngược trên mặt đã biến mất, đi đường thẳng lưng, hai mắt cũng không còn u ám.
Cho dù hôm nay chỉ là vì thành thân mới giả vờ, nhưng như vậy cũng đủ làm Bạch Uyển vui mừng không thôi! Ít nhất con trai nàng cũng chịu giả vờ!
Tần Thanh Chước đi ra cửa, liền bị dọa tới rồi. Bên ngoài cổng lớn đều là người, các thôn dân đang nói gì đó rất sôi nổi, ánh mắt đều tập trung trên người Tần Thanh Chước.
Tần Sinh: “Tên tiểu tử này hôm nay ăn mặc cứ như người ở trên trấn vậy.”
Có người thét to: “Đúng vậy, hôm nay hắn chính là tân lang quan tuấn tú nhất trong thôn chúng ta!”
Tần Thanh Chước dẫn theo các thôn dân đi đón phu lang của mình.
Hắn nhìn thấy có phụ nhân và cô nương ghé vào cùng nhau nói chuyện, thường thường còn liếc mắt nhìn hắn. Tần Thanh Chước có chút xấu hổ.
Một đường diễn tấu sáo và trống tới rồi cửa nhà Minh gia, lúc này Tần Thanh Chước mới ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó lại trở nên khẩn trương, đây là lần đầu tiên hắn thành thân, không có kinh nghiệm.
Có kinh nghiệm mới thật đáng sợ.
Lưu đại nương trêu ghẹo: "Nhìn kìa, tân lang đây là chờ không kịp.”
Lưu đại nương là người thích xem náo nhiệt nhất trong thôn, nơi nào có náo nhiệt, nơi đó liền có Lưu đại nương, hàng năm bà luôn là người đứng đầu bát quái trong thôn, là quần chúng ăn dưa còn thích chia sẻ với người khác.
Tuy rằng Tần Thanh Chước xấu hổ cũng không mất lễ phép mà mỉm cười.
____________________
“Tân lang tới!” Minh Cảnh giống như con khỉ từ cửa chạy vào nhà kêu lớn. Nhóc là con trai nhỏ của Minh gia, cũng là con trai duy nhất của Minh gia, năm nay khoảng bảy tám tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, rất làm cho người ta thích.
Rất nhiều năm trước, thôn Thanh Tuyền từng tới một người đọc sách, bởi vì nhận ân huệ của thôn dân thôn Thanh Tuyền, liền ở lại thôn Thanh Tuyền một thời gian, giúp mấy đứa nhỏ trong thôn Thanh Tuyền đặt tên, nếu không con nít trong thôn đều lấy tên là Nhị Cẩu, Hổ Tử, Nhị Trụ...
“Biết rồi.” Lý Kim Hoa đem tấm vải đỏ phủ lên đầu Minh Nam Tri, “Ngươi gả qua đó chính là người của Tần gia, về sau không có chuyện thì đừng trở về.”
“Ta đã biết.” Minh Nam Tri đáp một tiếng, giọng nói như tiếng suối trong veo, nhưng lại mang theo một chút lạnh lẽo.
Lý Kim Hoa cười lạnh một tiếng, sau đó đỡ Minh Nam Tri đứng dậy đi ra cửa, trên mặt nàng mang theo tươi cười, giống như đang vì Minh Nam Tri vui mừng.
“Về sau, ngươi nhớ phải đối đãi Nam Tri cho thật tốt, Nam Tri là một đứa nhỏ tốt.” Minh phụ cùng Tần Thanh Chước nói chuyện, hiện tại đang ở trước mặt mọi người, tốt xấu gì cũng phải khen Nam Tri vài lời, tỏ vẻ mình là từ phụ.
Minh Nam Tri nghe thấy lời này, liền cúi đầu nhìn mặt đất.
“Nhạc phụ cứ yên tâm.” Tần Thanh Chước đang chờ Minh Nam Tri đi ra, nhìn thấy Minh phụ muốn nói mấy lời với hắn, Tần Thanh Chước đành phải cùng ông nói chuyện, làm đủ bộ dáng con rể, cho Minh phụ một chút thể diện.
Minh Lô đi theo phía sau Lý Kim Hoa, giọng nói của Tần Thanh Chước không cao không thấp, dễ nghe lại ôn hòa. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, thấy được tướng mạo đẹp đẽ của Tần Thanh Chước, hai mắt trừng lớn, xém chút nữa đã cắn nát răng cửa!
Lý Kim Hoa cũng không ngờ tên lưu manh ăn diện lên lại ra dáng ra hình như vậy, cái tay nắm lấy tay Minh Nam Tri siết chặt, nghĩ đến Tần Thanh Chước không có tiền đồ, mới buông lỏng tay.
Minh Nam Tri lên kiệu hoa, dọc theo đường đi đều diễn tấu sáo và trống về đến Tần gia. Cậu ngồi trong kiệu hoa nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên ngoài, xoa bóp cái tay đau vừa rồi bị Lý Kim Hoa nắm chặt.
Hắn rốt cuộc cũng rời đi Minh gia.
Trước kia, Minh Nam Tri cũng là đứa nhỏ được Minh gia phủng trong lòng bàn tay, chỉ là sau khi nương hắn qua đời, cha hắn cưới Lý Kim Hoa, mọi chuyền đều thay đổi. Hắn ở Minh gia phải làm rất nhiều việc, còn ăn không đủ no.
Hai năm trước, hắn đang ở bờ sông giặt quần áo thì nhìn thấy một vị nam tử trôi trên sông, hắn liền cứu nam tử. Nam tử tỉnh lại cũng không có quấy rầy hắn, ngược lại còn đi tìm lí chính, xin định cư ở thôn Thanh Tuyền, lên núi làm một vị thợ săn.
Có người thấy cậu cứu nam tử, liền đem chuyện này nói khắp thôn. Nam tử liền chắn trước mặt hắn giúp hắn nói chuyện, quan hệ của bọn họ càng ngày càng thân thiết, liền ước hẹn cùng nhau thành thân.
Nam tử nhớ không rõ tên của hắn, chỉ nhớ rõ mình họ Kỷ, là con lớn nhất trong nhà, cho nên gọi là kỷ Đại. Hắn đi săn rất lợi hại, Minh gia đối hắn rất vừa lòng. Kết quả không ngờ tới chính là khi Minh Nam Tri vui mừng xuất giá, hai người cùng nhau bái thiên địa, đưa vào động phòng, Kỷ Đại ngồi ở mép giường bên cạnh, xốc lên khăn trùm đầu màu đỏ của cậu nhưng đối diện với hắn lại là một ánh mắt xa lạ, ánh mắt kia sắc bén như lưỡi đao, không giống như là của con người.
“Kỷ…… Kỷ đại ca?”
Kỷ Lăng cũng không có liếc mắt nhìn Minh Nam Tri thêm lần nào, hắn ở trong đêm tân hôn rời đi tiểu sơn thôn, trở lại kinh thành, nghênh đón vinh quang của mình.
Còn Minh Nam Tri thì lại trở thành trò cười cho toàn thôn.
Lần này cậu lại phải gả đi còn gả cho một tên lưu manh nổi tiếng trong thôn.
Kiệu hoa dừng lại, trong lòng Minh Nam Tri kinh hoàng, lúc kiệu hoa chạm đất, tựa như vận mệnh của cậu đã dừng ở Tần gia vậy.
Y chần chờ vươn một bàn tay.
Một bàn tay khác bắt lấy tay cậu, dắt hắn ra ngoài, lòng bàn tay khô ráo, một chút cũng không dầu mỡ.
Y đi ra kiệu hoa, bên cạnh nhiều thêm tiếng bước chân của một người.
Không nhanh không chậm, từ từ mà đi.