Ba người biết được rằng Tống Thiên Lộc sáng sớm hôm trước đã kéo hành lý rời đi vội vàng, và đó cũng chính là thời điểm anh ta trở mặt hủy hẹn với Hạ Ninh. Sự trùng hợp về thời gian như vậy dường như đã nói lên điều gì đó rõ ràng.
Người giúp việc họ Châu nhanh chóng nhận ra biểu cảm của ba người có chút nặng nề. Ban đầu, vì sợ rước thêm chuyện phiền phức, nên bà ấy không muốn dính dáng hay xen vào việc gì. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy vẻ mặt của ba người, sự tò mò trong bà ấy lập tức bị khơi dậy. Sau vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng bà ấy vẫn không nhịn được liền lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có phải… Tống Thiên Lộc đã làm chuyện gì đó kinh khủng bên ngoài rồi không?”
Hạ Ninh không trực tiếp trả lời bà ấy mà hỏi ngược lại với giọng điệu mơ hồ, như thể đang ngầm thừa nhận điều gì đó: “Bình thường anh ta có hành vi bất thường nào không?”
Bộ dạng của dì Châu lập tức trở nên căng thẳng. Dù sao đây cũng là nơi bà ấy đã làm việc hơn một năm, và Tống Thiên Lộc là người mà bà ấy thường xuyên tiếp xúc. Nếu đột nhiên có cảnh sát đến điều tra một người quen thuộc như vậy và còn ám chỉ rằng người này đã làm ra chuyện gì đó nghiêm trọng, thì chắc chắn là ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
“Bất thường… tôi cũng không biết cái gì gọi là bất thường cả.” Bà ấy vừa nói vừa vô thức siết chặt hai tay vào nhau vì căng thẳng. “Nhưng nếu so với người khác, một người hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mà không đi làm kiếm tiền đàng hoàng, suốt ngày chỉ cầm tiền cha mẹ để tụ tập bạn bè ăn chơi, thì trong mắt tôi, điều đó đã là bất thường rồi. Còn nếu nói về những thứ mà cậu ấy đã làm, thì suốt ngày cậu ấy thích bày biện những thứ quái dị và kinh dị, như vậy có được tính là bất bình thường không?”
“Những thứ quái dị, kinh dị mà dì nói là gì?” Thang Lực nhíu mày hỏi.
Dì Châu liền chỉ tay lên tầng trên: “Vì chủ nhà không có ở đây, nên tôi không tiện dẫn các người lên xem. Toàn bộ tầng ba là của Tống Thiên Lộc. Tầng hai là nơi chủ nhà ở, có phòng khách và phòng dành cho khách. Tôi sống ở tầng một. Thường ngày, tôi là người dọn dẹp căn nhà này, nhưng tôi thật sự rất sợ khi phải lên tầng ba dọn phòng cho cậu Tống. Mỗi lần lên đó, tôi cảm thấy như mình đang bước vào một cái hang động ma quái vậy!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT