"Mua xong rồi sao? Xong rồi thì chúng ta đi về thôi." Tô Khải quay đầu nhìn Tần Lâm Xuyên.
"Xong rồi, chúng ta đi thôi." Tần Lâm Xuyên xách theo một bao lớn.
Tô Điềm ngó ngang ngó dọc xung quanh, cô không cần mua gì cả, trong không gian đều có những thứ này, chỉ là bây giờ đang ở bên ngoài, tất cả mọi người đều biết hoàn cảnh nhà họ, không thể lấy đồ ra được, chờ sau khi rời đi nơi này, cô có thể tự do tung cánh rồi.
"Đúng thật là hai đứa rồi, sao tới đây cũng không tìm đến cô chứ? Là ghét bỏ khinh thường người cô này chứ gì." Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc đồ lao động màu xanh dương ngạc nhiên nhìn hai anh em Tô Điềm.
Bà ta còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi, trong trí nhớ của bà ta, hai anh em luôn là bộ dáng gầy khô, cúi mặt rụt cổ, so với bộ dáng bây giờ đúng là khác xa, Tô Khải đã cao lên rất nhiều, thắt lưng đứng thẳng tràn đầy tự tin, còn Tô Điềm thì trắng trẻo, trên mặt còn có thịt, đôi mắt to long lanh ngắm nhìn xung quanh, không còn vẻ ngu ngơ chậm chạp hồi xưa nữa. Hai anh em cười đùa nói giỡn với nhau, không còn sợ gặp người lạ nữa.
"Cô út." Tô Khải cúi đầu chào hỏi trước, anh ta không có cảm xúc đặc biệt gì với người cô này, dù sao mỗi lần người cô này tới là lại đuổi cả nhà bọn họ vào phòng, chỉ có người cô này đứng nói chuyện với ông bà Tô trong phòng chính, đợi tới giờ ăn thì đứng trước cửa sổ hô một tiếng, để em gái với mẹ Tô đi vào dọn cơm cho ăn.
Tô Điềm cũng chào hỏi một câu, theo trí nhớ của cô, người cô út này là một người tham giàu khinh nghèo, cực kỳ chướng mắt nhà họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play