Người đàn ông trung niên kia quả nhiên đau lòng bà ta bị ấm ức, quay ra nói với Tần Lâm Xuyên: "Thằng mất dạy này, sao có thể đối xử với mẹ mày như thế? Ánh mắt đấy của mày là có ý gì, định dọa ai? Mấy năm nay mày biến mất, mẹ mày khóc muốn mù cả mắt, mày thì hay rồi, còn chạy tới tận đây."
Tô Khải trừng to mắt, anh ta không ngờ rằng trong thành phố cũng có chuyện xấu xa như này, lại còn có rất nhiều loại người thân như này nữa là đằng khác, anh ta còn tưởng là chỉ có ở nông thôn mới có loại người này.
Có thể cùng khóc lóc so tài cao thấp với bà cụ Tô nha, tuy rằng một người là ầm í náo loạn, một người thì mềm yếu, nhưng cái loại mềm yếu này có thể gây khó dễ cho người khác như loại ầm í.
"Hai người tới đây làm gì? Tìm tôi có chuyện gì?" Tần Lâm Xuyên lạnh lùng hỏi.
Không sai, đây chính là cha ruột với mẹ kế của Tần Lâm Xuyên.
"Mày nói gì vậy, bọn tao..." Tần Thương, bố của Tần Lâm Xuyên, trợn to mắt muốn quát lớn lại bị mẹ kế kéo lại cánh tay, liếc mắt nói rằng: "Đây là con ruột của anh đó, anh nói chuyện cẩn thận chút có được không? Lúc thằng bé không ở nhà anh chính là người lo lắng, lúc này lại tức giận la lên cũng là anh, anh như thế thì con trai sẽ nghĩ như nào chứ? Còn tưởng rằng chúng ta không xót con, không quan tâm tới con."
Mẹ kế Phó Xảo nói xong lại khéo léo quay đầu nhìn Tần Lâm Xuyên: "Lâm Xuyên, con đừng trách cha con, ông ấy chỉ là lo lắng cho con, con ở chỗ kia đi xuống nông thôn, mẹ với cha con đã già rồi, rất mệt, trước tiên có thể tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện được không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT