Tô Khải cực kỳ tức giận, trong lòng không ngừng thầm mắng.
"Hai người nghĩ xong chưa, tôi còn phải trở về, công việc còn đang chờ tôi làm, không có việc thì hai người cho tôi tiền đi." Tần Lâm Xuyên không nhẫn nhịn nữa, bé con không chút lưu luyến nào rời đi, lòng của anh cũng đi theo, thật là khó chịu, cực kỳ khó chịu.
"Mày... Tao với mẹ mày đi từ xa tới tận đây, mày muốn vứt bọn tao ở đây sao? Tao với mẹ mày đi xem chỗ mày ở thì có làm sao? Mày đề phòng bọn tao như thế? Bọn tao là cha mẹ của mày, còn có thể làm hại mày à?" Tần Thương suýt nữa bị làm cho tức chết, dậm chân nói với Tân Lâm Xuyên, để bọn họ ở lại đây không phải là muốn ông ta tự bỏ tiền túi ra ư.
Tần Lâm Xuyên lúc nãy vì có mặt Tô Điềm nên nhẫn nhịn không bộc phát tính cách thật ra, lúc này Tô Khải dẫn Tô Điềm đi rồi, anh không muốn nhịn nữa.
"Tới để làm gì, trong lòng hai người rõ nhất, đừng tưởng chỉ có mấy người là thông minh nhất, còn lại toàn là người ngu. Cái gì mà mẹ của tôi, mẹ tôi đã sớm mất rồi, đừng có lôi kéo một người phụ nữ bẩn thỉu về nói là mẹ của tôi, tôi có mẹ, mẹ ruột, chứ không phải người đàn bà này. Tôi không hiểu, lúc trước thì chỉ ước tôi mau chết ở bên ngoài, bây giờ lại vội vàng chạy tới, cứ như là quan tâm tôi lắm, thậm chí còn nghĩ cách để tôi trở về thành phố. Các người có mục đích gì thì nói thẳng ra, đừng có lòng vòng nữa, càng khiến người ta phiền chán."
Muốn anh sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho hai người họ à, muốn cái rắm í.
Tần Lâm Xuyên, anh không phải là một người tốt tính, đặc biệt càng không thể tốt với hai người này được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play