Nói thẳng ra là quá nhàm chán.
Tần Lâm Xuyên không để ý tới Bạch Man kêu gọi ở phía sau, được mọi người tránh ra một đường, đi thẳng tới cửa nhà đại đội trưởng, anh nói: "Đại đội trưởng, làm phiền bác rồi ạ."
Để có chuyện để hóng, mọi người đều có dáng vẻ tự giác hiểu chuyện... chậc chậc chậc, không hổ là người cùng thôn, động tác đều gọn gàng như nhau.
Tần Lâm Xuyên lại không muốn người dân hiểu chuyện như thế.
"Không có gì, đây vốn là việc của tôi, chỉ là, nghe nói đây là cha mẹ của cháu đến xin nghỉ phép thay cháu, mong cháu về nhà một chuyến."
Tần Thương cùng Phó Xảo nghe xong lập tức đen mặt, cái gì mà "nghe nói đây là cha mẹ của cháu"? Bọn họ còn có thể lừa người chắc, có điều rồng bị mắc cạn không bằng tôm tép, bọn họ chỉ có thể nén giận.
May mà không có ai biết được suy nghĩ của hai người này, nếu không thì cười rụng răng mất, cái gì mà rồng mắc cạn không bằng tôm? Hai người họ mà là rồng gì chứ, nhiều nhất chỉ là giun.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play