Đồ ăn mà nhà thằng cả làm cứ như cám lợn, cơm không bị nát thì là bị khét, tuy rằng bà cụ Tô chướng mắt con điếm Chu Tuệ Ngọc kia, nhưng không thể không thừa nhận, tay nghề nấu ăn kia ngay cả bà ta cũng không bằng.
"À, vậy thì cứ chờ ở đó đi! Nhìn cô út quý báu của cháu kìa, cơm người khác làm ăn không vô, cứ cần chị dâu bị bệnh nấu cho, ở đâu ra thói xấu như thế? Rất đắc ý sao?" Tô Điềm không muốn cùng người ngu nói chuyện nữa.
"Cha, chúng ta trở về đi, mẹ còn đang khó chịu trong người, chúng ta về chăm sóc mẹ đi, ở lại đây làm gì? Giống như mở cuộc họp tra khảo vậy, xui xẻo thật." Tô Điềm không vì có cha con Tưởng Kiến Bình ở đây mà nói lời khách sáo, trước đây bọn họ chỉ khoanh tay đứng nhìn, bây giờ cha mẹ cô lại không cần họ giúp nữa.
"Đi thôi, khi nào em rể có thời gian thì qua đây ngồi một chút, anh còn có việc phải đi trước." Cha Tô đứng dậy, anh em Tô Điềm cũng đứng dậy theo, không thèm nhìn mấy người đang ngồi trên giường.
Tô Hồng Quân nóng nảy, anh ta còn đang nghĩ cách để ông bà thuyết phục chú hai, để Tô Khải dạy anh ta cách lái máy kéo, còn muốn gây khó dễ cho nhà chú hai, ai ngờ lại bị Tô Điềm đâm ngược lại.
"Anh hai, lời của cha mẹ mà anh không nghe nữa sao? Anh bị người ta xúi giục ở riêng, cha mẹ đã không trách anh rồi, anh nhìn xem bây giờ anh trở thành cái gì đi, nói vài câu thôi đã nhăn mặt rồi, anh có còn để cha mẹ vào mắt nữa không thế?"
Tô Tú Anh ngồi dậy từ trên giường gạch, đứng chặn ở cửa, ngón tay chỉ thẳng mặt cha Tô, mắng cha Tô bất hiếu, vong ân phụ nghĩa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT