Chị ta có thể nghe ra ý tứ trong lời của Phó Xảo, xem ra hai bên không vừa mắt nhau, tuy rằng lời của Phó Xảo nghe sai, nhưng người làm nhân viên như bọn họ rất thành thạo trong việc nhìn sắc mặt của người khác.
Tô Điềm ý bảo nhân viên bán hàng thanh toán, xoay người nhìn hai người Phó Xảo Tần Thương, thờ ơ nói: "Vậy thím đi theo ba người chúng tôi lâu như vậy, nhìn mãi như thế, thím thấy rồi đó, cha mẹ tôi mặc quần áo này siêu đẹp, hai người không muốn mua hai bộ về mặc sao?" Tô Điềm nhét tay vào trong túi, từ trong không gian lấy tiền ra.
"Bọn thím..."
"Đời người, sống không có, chết không mang theo, thím nói là thím tiếc ăn tiếc mặc, giữ lại đến lúc mất đi để làm cái gì?" Tô Điềm chặn lời Phó Xảo muốn nói.
Vẻ mặt của Phó Xảo lập tức trở nên khó coi.
Con ranh chết tiệt này, miệng lưỡi sắc bén, bảo sao vẫn chưa lập gia đình, ở nông thôn là điều hiếm có, chẳng qua nếu là con ranh quê mùa này, còn không bằng sớm gả ra ngoài, đổi chút tiền sính lễ.
Tô Điềm mở to hai mắt, không dám tin nói: "Người thành phố ăn mặc tiết kiệm đến thế sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT